tỳ nữ của tiên tôn

Chương 1: Quỳ Dưới Điện Tuyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ tuyết trắng phủ khắp Thiên Thành, những lớp băng mỏng đóng lại trên từng mái ngói cong, khiến cả đại điện Linh Thiên chìm trong vẻ tĩnh lặng rợn ngợp.

Kỳ Nhan quỳ trên bậc đá lạnh suốt từ giờ Mão đến giữa giờ Ngọ. Tay nàng run lên, môi tím tái, nhưng không một tiếng kêu rên. Y phục mỏng tang dính sát vào da thịt, gần như trong suốt dưới lớp tuyết rơi. Dưới chân là vết máu loang từ đầu gối đã nứt nẻ.

Một tỳ nữ nội điện phạm lỗi — dù lỗi đó có phải do nàng hay không — đều không được phép cãi lại. Bị phạt quỳ ba canh giờ dưới chân bệ ngọc chỉ là một cách dằn mặt từ trưởng quản sự, nhưng nàng biết, mọi ánh mắt lúc này đều dồn về một người duy nhất đang ngồi sâu trong điện chính.

Tiên Tôn Linh Vân.

Người mặc đạo bào màu bạch kim, tóc dài buộc gọn bằng kim quan khắc mây, gương mặt lạnh như sương tuyết đầu đông. Nàng không nhìn Kỳ Nhan, nhưng cũng chẳng hề ngăn cản. Mỗi lần Kỳ Nhan lén ngẩng đầu lên, đều chỉ thấy bóng áo trắng đằng sau lớp rèm mỏng, yên tĩnh như một pho tượng thần.

Từ ngày được đưa vào Linh Thiên Điện làm tỳ nữ hầu cận, Kỳ Nhan chưa từng nghĩ đến việc chạm mặt Tiên Tôn. Vị này cao vời vợi, từ lời nói đến hơi thở đều là pháp tắc, là đạo lý. Người phàm như nàng, chỉ cần đứng gần quá ba bước là đã bị trừng phạt.

Nhưng không hiểu vì sao, nàng lại luôn bị kéo đến gần vị chủ nhân ấy.

Ngày đầu vào điện, nàng bị nội môn trưởng lão sàm sỡ. Chưa kịp chống trả thì người kia bị phong ấn toàn bộ linh lực, phế làm phàm nhân. Không ai nói rõ ai ra tay, nhưng sau đó, chính Linh Vân cho người đưa nàng về, đặt dưới tay quản sự trực tiếp của điện chủ.

Rồi từng ngày, từng tuần, từng tháng, Linh Vân bắt đầu gọi nàng vào hầu trà. Không nói nhiều, chỉ để nàng đứng sau lưng, chải tóc hoặc giữ ấm tay cho người sau mỗi buổi tọa thiền.

Kỳ Nhan biết vị trí của mình. Nàng luôn giữ khoảng cách, luôn cuối đầu, luôn tuân theo mọi mệnh lệnh mà không một lời phản kháng.

Cho đến hôm qua.

Nội điện có ba tỳ nữ. Một người vô tình làm đổ ngọc lộ — linh dược chỉ dùng cho Tiên Tôn. Vì nàng là người cuối cùng dọn dẹp, trách nhiệm đổ xuống đầu nàng.

Quản sự không cho nàng biện minh. Chỉ một cái tát vào mặt, một mệnh lệnh quỳ từ giờ Mão đến khi Tiên Tôn kết thúc tu luyện.

Gió thổi mạnh, mái tóc đen rối tung, những bông tuyết như dao cứa vào làn da mỏng. Kỳ Nhan siết chặt hai tay, tự nhủ mình chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa.

Một tiếng bước chân vang lên phía sau.

Là quản sự.

“Tiên Tôn truyền gọi. Ngươi vào đi.”

Kỳ Nhan cố đứng dậy, chân đã tê liệt không còn cảm giác. Quản sự liếc nàng một cái khinh bỉ.

“Đừng để máu dính lên thảm điện. Nếu không, ngươi sẽ không có cơ hội ra khỏi nơi này.”

Nàng không đáp. Chỉ cắn môi, lê bước vào bên trong.

Mùi trầm hương vẫn nhàn nhạt như mọi ngày. Không gian rộng lớn của đại điện khiến con người trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

Linh Vân ngồi trên bệ cao, tay cầm một cuốn cổ tịch. Khi Kỳ Nhan bước vào, nàng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng khép sách lại.

“Là ngươi?”

Giọng nói ấy rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều khiến tim Kỳ Nhan chấn động.

“Dạ... nô tỳ Kỳ Nhan, tham kiến Tiên Tôn.”

“Ngươi quỳ bao lâu rồi?”

Kỳ Nhan ngập ngừng.

“Bốn canh giờ.”

Linh Vân im lặng một lúc.

“Là lỗi của ngươi?”

“Không… nhưng nô tỳ không dám chối bỏ hình phạt.”

Một tia sáng loé lên trong mắt Linh Vân. Nàng bước xuống bậc, từng bước một, thong thả như đi trên tuyết mềm.

“Ngươi ngoan. Rất ngoan.”

Kỳ Nhan không rõ đó là lời khen hay là sự mỉa mai. Chỉ biết ánh mắt của Tiên Tôn lúc này — không còn lạnh như băng tuyết, mà lại sắc bén như dao mỏng.

Bàn tay trắng muốt nâng cằm nàng lên.

“Ngươi không khóc?”

“Nô tỳ không dám.”

“Không dám, hay không biết đau?”

Giọng nói ấy chậm rãi, nhưng đầy áp lực.

Kỳ Nhan nuốt khan, toàn thân căng cứng. Cảm giác như bị lột trần trước đôi mắt ấy — không phải thể xác, mà là toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều bị soi thấu.

Linh Vân cúi đầu.

“Kỳ Nhan.”

Lần đầu tiên nàng gọi tên nàng. Một cách dịu dàng đến lạnh sống lưng.

“Ngươi có muốn ở lại không?”

Kỳ Nhan ngẩng đầu, ánh mắt có chút bối rối.

“Tiên Tôn... ý người là…”

“Nghĩ kỹ trước khi trả lời. Nếu ngươi chọn ở lại, ta sẽ không để ngươi rời khỏi nơi này dù chỉ nửa bước. Mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc của ngươi, đều phải do ta quyết định.”

Kỳ Nhan chết lặng.

Đó không phải là ân huệ. Cũng không phải lời ban thưởng. Đó là ràng buộc, là mệnh lệnh được bọc trong lớp vỏ dịu dàng đáng sợ.

Nàng có thể từ chối. Nhưng đôi mắt ấy… chứa một thứ gì đó khiến nàng không thể thốt ra lời phản kháng.

“Ta hỏi lại. Ngươi chọn ở lại?”

Kỳ Nhan hít sâu, khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Linh Vân mỉm cười. Nụ cười không có ý vui vẻ, mà giống như một kẻ cuối cùng cũng bắt được con mồi đã kiên nhẫn theo dõi suốt nhiều tháng.

“Rất tốt. Vậy từ giờ, ngươi là tỳ nữ riêng của ta. Không ai được phép chạm vào ngươi, trừ ta.”

Dứt lời, nàng quay lưng trở lại ngai vàng, áo bào trắng tung bay như cánh hạc. Kỳ Nhan vẫn quỳ, không hiểu rõ mình vừa nhận lấy điều gì.

Ngoài điện, tuyết vẫn rơi trắng trời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.