tỳ nữ của tiên tôn

Chương 2: Vết Hằn Dưới Làn Tuyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày đó, Kỳ Nhan không còn là một tỳ nữ chung của Linh Thiên Điện.

Nàng được chuyển vào nội điện phía sau, nơi chỉ có hai người: nàng và Tiên Tôn Linh Vân.

Gian phòng đơn sơ nhưng tinh tế, mỗi vật phẩm đều được bày trí đúng chuẩn khí vận. Bàn ghế bằng trầm hương, màn gấm thêu sen, lọ ngọc đựng linh dược được đặt gọn trong hộc tủ kín. Không có một tỳ nữ nào lui tới hầu hạ, cũng chẳng có quản sự giám sát. Mọi sinh hoạt của Tiên Tôn — từ việc thay áo cho đến gội đầu — đều do nàng phụ trách.

Và từ đó, mọi hơi thở, từng cái nhìn, từng bước chân nàng đi cũng đều nằm trong phạm vi kiểm soát của Linh Vân.

Buổi sáng thứ hai sau đêm tuyết, nàng bị đánh thức bởi một bàn tay lạnh áp lên trán. Mở mắt ra, gương mặt Linh Vân hiện lên gần đến mức nàng có thể thấy từng sợi mi cong.

“Ngươi sốt.”

“Dạ không… chỉ là... hơi mệt…”

“Ta nói ngươi sốt, tức là sốt.”

Giọng điệu ấy, vẫn nhẹ như hơi thở. Nhưng là sự nhẹ nhàng của dao sắc cắt qua lớp lụa. Không ai có thể phản bác.

Linh Vân đưa tay ra sau, chạm vào một bình ngọc. Ngay lập tức, một viên linh đan màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

“Nuốt đi.”

Kỳ Nhan đưa tay nhận lấy. Ngón tay nàng run rẩy chạm nhẹ vào tay Linh Vân, rồi vội thu lại như bị thiêu cháy.

Viên thuốc trượt xuống cổ họng, lạnh buốt như nước hồ đóng băng. Nhưng khi xuống tới bụng lại hóa thành từng tia ấm áp, chạy khắp tứ chi.

“Cảm… ơn Tiên Tôn.”

“Đừng cảm ơn.” Linh Vân ngồi xuống mép giường, ánh mắt không rời nàng. “Ngươi là người của ta. Giữ mạng ngươi là việc ta phải làm.”

Kỳ Nhan cúi đầu. Từng lời nàng nói, từng cử chỉ nàng làm, đều không dám vượt quá giới hạn. Nhưng nàng biết rõ — ranh giới giữa "bảo vệ" và "chiếm hữu" trong mắt vị Tiên Tôn này… là vô cùng mỏng manh.

Ngày thứ ba, nàng được lệnh thay y phục cho Linh Vân sau buổi tọa thiền.

Linh Vân đứng trước gương đồng, tóc dài xõa xuống lưng. Tấm áo đạo bào rơi khỏi vai, để lộ bờ vai trắng muốt không tì vết. Ánh sáng từ ngọn đèn linh chi chiếu xuống khiến da nàng như phát sáng.

“Đừng sợ.” Linh Vân nói khi thấy tay Kỳ Nhan khựng lại.

“Nô tỳ không dám…”

“Không dám, hay không muốn?”

Giọng nói ấy một lần nữa kéo mọi giác quan Kỳ Nhan trở lại. Nàng cắn môi, tay tiếp tục động tác, nhưng lòng không ngừng run rẩy.

Tiên Tôn — người mang trong mình thần khí trời ban, là đỉnh cao của tu giới — đang để một phàm nhân như nàng chạm vào thân thể.

Nàng từng nghe nói Linh Vân đã tu hành trên trăm năm, chưa từng gần nữ sắc, cũng không dính bụi trần. Người trong môn phái kính ngưỡng nàng như thần linh, đệ tử gọi nàng là "Bạch Tuyết Thần Tôn". Mỗi lời nàng nói đều là pháp, mỗi bước chân nàng đi đều có đạo vận lan tỏa.

Vậy mà hôm nay, nàng lại đứng sau lưng người ấy, tay cài từng khuy áo, chỉnh lại từng nếp vải trên cổ áo bạch kim.

Khi nàng lùi lại, Linh Vân đột nhiên xoay người.

“Nghĩ gì vậy?”

“Dạ…”

“Ánh mắt ngươi có gợn sóng. Ngươi không biết giấu.”

“Tiên Tôn thứ lỗi, nô tỳ không dám bất kính…”

“Ngươi sợ ta?”

Kỳ Nhan im lặng.

Linh Vân tiến lại gần, chỉ còn cách nửa bước.

“Ngươi từng quỳ dưới tuyết vì ta không mở lời. Từng bị đánh vì không ai tin ngươi vô tội. Từng rơi lệ khi bị hiểu lầm, nhưng vẫn không khóc một tiếng. Nhưng lúc này, khi đứng trước ta, tại sao lại run như lá?”

Lời nói như châm chọc, lại như truy hỏi. Kỳ Nhan siết chặt hai tay, cắn răng.

“Vì Tiên Tôn không giống những người khác.”

Linh Vân khựng lại.

“Không giống?”

“Tiên Tôn… có thể giết người, cũng có thể cứu người. Có thể lệnh cho thiên đạo động lòng, nhưng cũng có thể... làm tim một kẻ phàm trần run lên từng nhịp.”

Không khí đột ngột trở nên nặng nề. Gương mặt Linh Vân trầm xuống, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một tia kỳ dị.

“Ngươi nghĩ ta đang khiến tim ngươi run?”

“Nô tỳ không dám đoán suy nghĩ của bậc thần tiên. Chỉ là… nỗi sợ trong lòng, không thể giấu được.”

Linh Vân bật cười.

Tiếng cười đầu tiên mà Kỳ Nhan nghe được kể từ khi nàng bước vào Linh Thiên Điện. Không phải tiếng cười vui vẻ, mà là tiếng cười chứa đựng thứ cảm xúc rất khó gọi tên — như buồn, như giận, như đang tự chế nhạo chính mình.

“Vậy thì, nếu ta muốn ngươi không được phép sợ nữa, ngươi làm được không?”

Kỳ Nhan ngẩn người.

“Ta không cần một tỳ nữ run rẩy mỗi khi đứng trước ta. Ta cần một người trung thành đến mức không ngại đối mặt với ánh mắt ta. Một kẻ đủ ngoan để nghe lời, nhưng đủ dũng khí để không cúi đầu trước mọi thứ khác ngoài ta.”

Ánh mắt Linh Vân lóe sáng.

“Ngươi có thể làm được không?”

Kỳ Nhan mím môi. Nàng hiểu, đây là một lằn ranh. Nếu bước qua, nàng sẽ không còn là Kỳ Nhan như trước. Không còn là một tỳ nữ vô danh trong Linh Thiên Điện, cũng không còn là người tự do.

Mà sẽ là… vật sở hữu của Tiên Tôn.

Nàng cúi đầu thật sâu.

“Nếu đó là điều Tiên Tôn muốn… nô tỳ nguyện thử.”

Linh Vân mỉm cười, lần này là một nụ cười thật sự.

“Rất tốt.”

Nàng đưa tay, nâng cằm Kỳ Nhan lên.

“Vậy thì, nhớ kỹ. Từ nay, mỗi hơi thở của ngươi, mỗi suy nghĩ, đều phải thuộc về ta. Ngươi sợ ta, ngươi yêu ta, hay hận ta… đều không quan trọng. Chỉ cần không rời khỏi ta.”

Câu nói ấy — như một đạo khế ước vô hình — chậm rãi trói buộc tâm can Kỳ Nhan.

Bên ngoài, tuyết lại bắt đầu rơi.

Nhưng lần này, nàng không còn cảm thấy lạnh nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.