Linh Phong Các là một trong bảy tòa các dành cho đệ tử nội môn của Thiên Uyên Cung. Tuy nhiên, nơi đây từ lâu đã trở thành khu biệt lập – chỉ mở cửa khi có chỉ thị từ chính Dạ Ly.
Tạ Linh Nhi theo bước thị nữ đến nơi, ánh nắng sớm chiếu lên tòa lầu ngọc trắng cao ngất, phản chiếu cả vòm trời. Cửa các nặng nề mở ra, nàng bước vào, ngay lập tức cảm nhận được khí tức ngưng đọng – không phải lạnh lẽo như địa ngục, mà là sự uy nghiêm đến ngạt thở.
Bên trong các là một sân luyện công rộng lớn, có ba mươi sáu đệ tử đang ngồi xếp bằng. Mọi ánh mắt đều hướng về nàng khi thị nữ tuyên bố:
“Đây là người được Tiên Tôn đích thân chỉ định nhập môn.”
Ngay lập tức, sân luyện vang lên những tiếng xì xào nhỏ.
“Là nàng ta sao? Tỳ nữ ở Tuyết Ngục?”
“Nghe nói từng bị trừng phạt bằng pháp ấn của Tiên Tôn...”
“Nhìn chẳng có gì đặc biệt...”
Tạ Linh Nhi đứng thẳng người, không nói lời nào. Nàng không quan tâm người khác nghĩ gì. Bởi ánh mắt mà nàng cảm thấy rõ nhất – không phải của đám đệ tử đang soi mói kia – mà là cái nhìn lặng lẽ từ phía đài cao nhất, nơi Dạ Ly đang quan sát tất cả.
Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ đặt một tay lên vòng tròn ngọc trên bàn đá, tạo thành kết giới bao phủ toàn bộ sân luyện.
“Ngươi sẽ ngồi vị trí cuối cùng.” – thị nữ nói, chỉ vào một chỗ cách xa mọi người, gần sát góc tường đá.
Nàng đi về phía đó. Vừa ngồi xuống, đã có một đệ tử nam cười khẩy, cố tình ném một viên đá nhỏ về phía nàng.
Viên đá chạm nhẹ vào tay, không đau, nhưng đủ để thể hiện sự khinh miệt. Linh Nhi vẫn không phản ứng, chỉ lặng lẽ nâng tay vuốt viên đá, rồi đặt nó sang một bên.
Nhưng mọi động tĩnh của nàng – từng ánh mắt, từng chuyển động cơ thể – đều không lọt khỏi tầm mắt của Dạ Ly.
Khi buổi luyện công bắt đầu, các đệ tử được phân nhóm để đấu luyện. Tạ Linh Nhi không được ghép đôi, mà bị gọi lên giữa sân để thử lực pháp thuật.
Nàng thi triển pháp quyết đơn giản nhất – Phong Ngự Trận. Một vòng gió mỏng bao lấy thân thể, giữ vững đến khi thời gian trôi hết.
“Khá.” – Một trưởng lão đứng bên lầu bình phẩm – “Chỉ ba ngày học mà đã khống chế được khí lưu, tư chất không tệ.”
Dạ Ly không nói gì. Hắn bước xuống lầu, đi thẳng đến giữa sân. Cả đám đệ tử lập tức quỳ gối hành lễ.
“Tạ Linh Nhi.” – Hắn gọi tên nàng.
Nàng bước ra, ánh mắt bình tĩnh.
“Ra chiêu với ta.” – Hắn nói nhẹ như gió thoảng.
Cả sân luyện chấn động. Đệ tử thì thầm không dám tin vào tai mình. Một tỳ nữ – dám giao đấu với Tiên Tôn?
Nhưng Linh Nhi chỉ khẽ gật đầu. Bàn tay nàng giơ lên, tụ khí.
Ngay khoảnh khắc pháp quyết khởi động, sợi Huyết Liên giữa hai người lại khẽ rung. Dạ Ly mỉm cười, mắt tối lại. Hắn không dùng linh lực mạnh, chỉ đơn giản là bắt lấy cổ tay nàng trong một cái chớp mắt, rồi xoay người nàng ngược lại, ép sát nàng vào vách ngọc giữa sân.
Tất cả đệ tử đều sửng sốt.
Tay hắn đặt lên cổ nàng, không siết, nhưng cũng không thả. Giọng hắn vang lên giữa không gian yên lặng:
“Ngươi nghĩ một chút khí lực này đủ để làm tổn thương ta sao?”
Linh Nhi cắn răng, đáp lại:
“Không. Nhưng ta không cần phải tổn thương ngươi – chỉ cần chứng minh bản thân không yếu hèn.”
Câu trả lời khiến khóe môi hắn cong nhẹ. Nhưng chính sự kiên cường đó lại khiến lòng hắn trỗi dậy cảm xúc kỳ lạ – không phải giận dữ, mà là khát vọng chiếm hữu sâu hơn nữa.
Ngay trước ánh nhìn của tất cả, Dạ Ly cúi đầu, chạm trán mình vào trán nàng.
Giọng hắn như lướt qua tai nàng:
“Rất tốt. Ta sẽ khiến ngươi hiểu, mạnh mẽ cũng có cái giá của nó.”
Dứt lời, hắn buông tay, xoay người bước đi. Sân luyện vẫn chìm trong không khí căng cứng. Không ai dám nói một lời. Còn Tạ Linh Nhi, chỉ khẽ lau vết máu nơi môi – là do chính mình cắn vào – để giữ lý trí khỏi trượt xuống vực thẳm hắn giăng ra.
Đêm ấy, nàng trở về phòng trong Linh Phong Các – một gian tĩnh thất hẹp với hương trầm nhàn nhạt. Trên bàn có sẵn một vò linh tửu được mang tới từ Huyền Nguyệt điện.
Nàng ngửi qua – mùi hoa mộc lan thoang thoảng.
Dù chưa uống, linh hồn nàng đã cảm nhận một tầng pháp chú mơ hồ.
Tạ Linh Nhi ngồi xuống, mở vò rượu, rót ra chén sứ. Bàn tay dừng lại khi ánh sáng tím nhạt phát ra từ dây xích trên tay – Huyết Liên đang rung động.
“Ngươi đang nhìn ta sao?” – Nàng thì thầm.
Không có câu trả lời, nhưng trong thâm tâm nàng biết rõ – hắn đang ở đâu đó, trong căn phòng lạnh lẽo hoặc nơi nào đó trên cao – theo dõi từng hơi thở của nàng.
Nàng nhấc chén rượu, đưa lên môi, rồi chậm rãi đổ ngược – không uống một giọt.
“Sẽ không dễ đâu, Dạ Ly.” – Giọng nàng rất khẽ – “Ngươi muốn ta quỳ phục? Trước tiên, hãy khiến lòng ta chết đi đã.”
Nàng thổi tắt ngọn đèn, để bóng tối nuốt lấy mọi cảm xúc đang gào thét trong lòng.