Kể từ đêm hôm ấy, Dạ Ly không xuất hiện trước mặt Tạ Linh Nhi trong ba ngày liên tiếp. Tuy nhiên, nàng không còn bị nhốt trong khu điện lạnh nữa. Một thị nữ áo xanh được sai đến, dẫn nàng về nội điện Huyền Nguyệt, nơi chỉ có những tỳ nữ có ấn chú được phép ra vào.
Phòng ở trong Huyền Nguyệt điện không rộng, nhưng được sắp xếp gọn gàng. Trên giá sách có vài cuốn điển tịch về tu hành cơ bản, giữa phòng là một bồn tắm bằng ngọc được đổ đầy linh thủy. Nhưng tất cả mọi thứ – từ gối ngủ đến y phục – đều mang một màu trắng lạnh lẽo, không hề có dấu ấn cá nhân.
"Tiên Tôn nói, người được phép ở đây. Từ nay phải tuân thủ quy tắc: không rời điện nếu chưa được cho phép, không được tiếp xúc với bất kỳ ai, và không được nói dối." – Thị nữ nói xong liền lui ra, đóng cánh cửa đá dày phía sau lại.
Tạ Linh Nhi đứng giữa phòng, cảm giác như thể bản thân bị đặt vào một chiếc lồng hoa lệ. Tuy không còn tra tấn hay lạnh buốt, nhưng sự cô lập càng khiến người ta nghẹt thở.
Mỗi buổi sáng, nàng đều thức dậy đúng giờ, luyện công theo quy tắc ghi trong sách. Ấn chú trên ngực nàng mỗi lần thi pháp lại như nhắc nhở: nếu nàng đi sai, đau đớn sẽ kéo đến.
Đêm hôm ấy, nàng đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ánh trăng bạc chiếu xuống mặt nước hồ bên dưới, thì một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên. Cửa đá mở ra, không ai khác – chính là Dạ Ly.
Y phục trắng như tuyết, mái tóc dài được buộc cao bằng ngọc trâm, hắn bước vào như một luồng hơi lạnh. Linh Nhi lập tức đứng dậy, cúi đầu.
“Ngồi đi.” – Giọng hắn đều đều, không mang theo cảm xúc.
Nàng ngồi xuống lại, nhưng lưng vẫn thẳng căng như dây đàn.
Dạ Ly không nhìn nàng. Hắn đưa tay lên, một đạo linh lực phát ra, kết thành một sợi xích mờ ảo ánh tím, từ tay hắn nối thẳng vào cổ tay nàng.
Tạ Linh Nhi rụt tay lại theo bản năng, nhưng dây xích đã gắn chặt. Không đau, không siết, nhưng cũng không thể tháo rời.
“Đây là sợi Huyết Liên, sẽ nối mạch tâm thức giữa ta và ngươi. Mỗi khi ngươi có ý nghĩ dối trá hay phản bội, ta sẽ cảm nhận được.”
“Ngươi sợ ta phản bội đến thế sao?” – Nàng hỏi, giọng khàn khàn.
“Không.” – Dạ Ly trả lời lạnh lùng – “Ta chỉ không cho phép điều đó xảy ra.”
Sự kiểm soát này không đơn thuần là để cảnh giác. Mà là một dạng khống chế tuyệt đối. Hắn không chỉ muốn giữ nàng bên cạnh, mà còn muốn khống chế cả suy nghĩ của nàng, cảm xúc của nàng, tâm trí của nàng.
“Ngươi nghĩ xiềng xích có thể ràng buộc được lòng người?” – Linh Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự thách thức.
Dạ Ly nhìn nàng, ánh mắt hắn sâu như đáy vực, dường như đang chôn giấu điều gì đó mà chính hắn cũng chưa lý giải nổi. Hắn cúi người, đưa tay nâng cằm nàng lên.
“Không. Xiềng xích chỉ là bước đầu. Tâm ngươi sẽ dần quen với sự hiện diện của ta. Rồi một ngày... chính ngươi sẽ không thể rời khỏi ta được nữa.”
Tạ Linh Nhi cảm thấy tim mình đập loạn. Không phải vì sợ. Mà là vì cảm giác kỳ lạ từ đôi mắt kia – một sự điên cuồng lạnh lẽo. Hắn không yêu nàng, không cần nàng yêu hắn. Hắn chỉ muốn nàng tồn tại vì hắn, thuộc về hắn.
“Vì sao?” – Nàng hỏi.
Dạ Ly im lặng một lúc. Rồi hắn khẽ đáp:
“Vì ta muốn thử một điều... Đem một linh hồn phàm trần... để chứng minh rằng, ngay cả tự do – cũng là một ảo giác.”
Hắn quay đi, bước ra cửa. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, hắn dừng lại, không quay đầu mà chỉ nói:
“Ngày mai, ta sẽ đưa ngươi đến Linh Phong các, tiếp nhận tu luyện chính thức. Đừng khiến ta phải phạt ngươi lần nữa, Linh Nhi.”
Cửa đóng lại. Dây xích trên tay nàng vẫn lập lòe ánh sáng tím, như nhắc nhở rằng từng cử chỉ, từng cảm xúc của nàng – đều đã không còn là của riêng mình.