Mỗi sáng, Khang thức dậy với cảm giác quen thuộc: nhịp sống đều đặn, chậm rãi đến mức gần như tẻ nhạt. Đồng hồ báo thức reo, tiếng nước sôi trong ấm pha cà phê, ánh nắng len qua khe rèm hắt lên sàn nhà — mọi thứ đều như một bản nhạc lặp đi lặp lại, không thêm một nốt thăng trầm nào. Khang nhìn vào gương, đôi mắt buồn bã phản chiếu một khuôn mặt trẻ nhưng thiếu sức sống, như thể tâm hồn đã ngủ quên từ lâu.
Cuộc sống của Khang bị ràng buộc bởi những kỳ vọng. Gia đình mong muốn Khang đi theo con đường “an toàn”: một công việc ổn định, thu nhập đủ sống, và một cuộc sống không rủi ro. Bạn bè cũng nhắc nhở những điều tương tự, chỉ khác là giọng nói họ thêm phần thân thiện nhưng không kém phần áp lực: “Khang nên nghĩ cho tương lai, ước mơ đó… quá mơ mộng đấy.”
Nhưng trong lòng Khang, một phần nhỏ vẫn không nguôi ngoai. Một giấc mơ từ thời thơ ấu, đã bị phủ bụi bởi năm tháng, cứ âm ỉ cháy, thỉnh thoảng nhói lên như một nhịp tim bất thường. Khang từng mơ ước trở thành họa sĩ – vẽ những bức tranh mà mắt người nhìn vào là cảm nhận cả thế giới khác. Nhưng dần dần, ước mơ ấy bị lãng quên, nhường chỗ cho những “lựa chọn hợp lý” và “nghĩ cho thực tế”.
Hôm nay, một sự kiện tình cờ xảy ra. Khi đang dọn dẹp tủ sách cũ, Khang vô tình rơi xuống một hộp giấy màu nâu sờn cạnh kệ sách. Bên trong, một cuốn nhật ký bìa da cũ kỹ, góc cạnh đã mòn, những trang giấy ố vàng nhưng vẫn giữ nguyên mực viết. Khang ngồi bệt xuống sàn, tay run run mở ra từng trang, mắt nhòe lệ khi nhìn những dòng chữ nho nhỏ, hơi nghiêng, đầy ngây thơ:
“Một ngày, tớ sẽ vẽ cả thế giới theo cách của riêng tớ. Tớ muốn mọi người nhìn tranh mà thấy niềm vui, thấy mơ mộng, thấy được cảm xúc mà không lời nào diễn tả…”
Những ký ức ùa về. Khang nhớ những buổi chiều ngồi bên khung cửa sổ, vẽ mọi thứ xung quanh: những đứa trẻ chạy trên con đường đất, những chiếc lá rơi, ánh nắng chiều rọi qua tán cây. Khi đó, thế giới dường như chỉ còn hai màu: sắc màu trên giấy và niềm vui trong tim.
Một cảm giác mạnh mẽ len lỏi trong Khang: “Sao mình lại quên điều này nhỉ? Sao mình lại từ bỏ mơ ước của bản thân vì những thứ ‘an toàn’ kia?” Tim Khang đập mạnh, vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Bên trong, một phần bản thân vang lên, thúc giục: Hãy làm lại từ đầu.
Nhưng ngoài kia, thực tế vẫn hiện hữu. Công việc hiện tại vẫn cần hoàn thành, những trách nhiệm gia đình vẫn chờ đợi. Khang thở dài, đặt cuốn nhật ký xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán vào trang giấy cũ, nơi những ước mơ chưa bao giờ già đi.
Buổi chiều, Khang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và tiếng cà phê xay xung quanh. Khang lôi cuốn nhật ký ra, đọc lại từng câu chữ, từng bức vẽ cũ. Một suy nghĩ chợt lóe lên: Nếu mình không thử, liệu sẽ còn cơ hội nào nữa không?
Những người xung quanh có thể coi đó là hành động bồng bột, nhưng với Khang, đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tim mình rạo rực với một ý tưởng: theo đuổi ước mơ thật sự, dù chỉ là bước nhỏ đầu tiên.
Khang quyết định sẽ bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Mở lại bộ màu nước cũ, vẽ lại những gì từng yêu thích. Không cần ai nhìn, không cần ai đánh giá, chỉ cần bản thân cảm nhận niềm vui khi cọ chạm lên giấy. Và từ lúc ấy, Khang cảm nhận một điều kỳ diệu: dù thế giới bên ngoài có khắc nghiệt đến đâu, ít nhất trong khoảnh khắc này, ước mơ vẫn còn sống.
Chiều dần buông, ánh nắng vàng rải đều trên bàn, chiếu vào trang nhật ký cũ, làm những nét chữ thêm phần lung linh. Khang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những đứa trẻ chạy trên con đường quen thuộc, cười giòn tan, tự nhủ: Mình sẽ bắt đầu lại từ đây. Mình sẽ không quên mình từng mơ gì nữa.
Và trong lòng, lần đầu tiên sau nhiều năm, Khang cảm thấy một chút hồi hộp, một chút hy vọng, và một niềm tin nhỏ bé nhưng thật mạnh mẽ: hành trình theo đuổi ước mơ đã bắt đầu.