ước mơ bị bỏ quên

Chương 2: Những lời khuyên “an toàn”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Khang thức dậy sớm như mọi ngày. Không khí trong phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim ngoài cửa sổ và ánh nắng dịu dàng len qua rèm. Nhưng hôm nay, Khang cảm thấy khác thường. Trong lòng vẫn còn dư âm của cuốn nhật ký cũ: những dòng chữ ngây thơ, những ước mơ đã bị bỏ quên từ lâu. Một cảm giác vừa háo hức, vừa sợ hãi len lỏi vào tâm trí: Liệu có nên thử theo đuổi ước mơ lần nữa?

Khang nhanh chóng chuẩn bị đi làm, nhưng trên đường, suy nghĩ vẫn quẩn quanh. Bộ não liên tục nhắc nhở: “Đừng mơ mộng quá. Công việc ổn định vẫn quan trọng hơn.” Khang lắc đầu, tự nhủ: “Mình sẽ chỉ thử thôi, thử cho bản thân, không ai phải biết.”

Về đến văn phòng, không khí làm việc vẫn tấp nập như mọi ngày. Đồng nghiệp, những người đã quen với Khang trong dáng vẻ trầm lặng, bỗng nêu ra những lời khuyên khiến Khang chùn bước:

“Ê, Khang, cuối tuần này có lớp kỹ năng mới, nghe nói rất hay đấy, nhưng mình nghĩ cậu nên tập trung vào dự án hiện tại thôi. Đừng mơ mộng mấy thứ vô ích nữa.”

Khang cười gượng, gật đầu: “Ừ… mình sẽ cân nhắc.” Nhưng trong lòng, cậu cảm thấy những lời nói ấy như đặt lên vai mình một tảng đá nặng.

Buổi trưa, Khang gọi điện về nhà. Giọng mẹ ấm áp nhưng không giấu được vẻ lo lắng:

“Khang à, mẹ nghe mày nói muốn thử vẽ lại sau bao năm… Mẹ hiểu, nhưng con nên nghĩ kỹ. Công việc đang ổn định, cuộc sống cũng đủ đầy. Đừng mạo hiểm, mẹ sợ con thất vọng.”

Khang cười khẽ: “Con biết rồi, mẹ. Con chỉ muốn thử thôi, không để ai biết.”

“Con nên suy nghĩ kỹ. Ước mơ không thể ăn được cơm, con ạ. Hãy chọn những gì thực tế.”

Khang đặt điện thoại xuống, lòng trĩu nặng. Những lời mẹ nói không phải không đúng, nhưng sao lại khiến cậu cảm thấy nhỏ bé, như một phần ước mơ bị bóp nghẹt?

Chiều đến, Khang gặp bạn thân, Huy, trong quán cà phê quen thuộc. Huy vốn luôn là người thực tế, nhưng cũng là người duy nhất Khang có thể chia sẻ suy nghĩ.

“Ê, cậu đang làm gì mà cứ trầm ngâm thế?” Huy hỏi, nhấp ngụm cà phê.

Khang hít sâu, mở lòng: “Mình… tìm lại cuốn nhật ký cũ. Ủa, hồi nhỏ mình mơ vẽ tranh… mình muốn thử lại lần nữa.”

Huy nhướn mày: “Vẽ tranh à? Cậu biết là khó khăn lắm chứ? Mọi người đều nói vậy rồi. Mình không muốn phá hủy ước mơ của cậu, nhưng cậu nên thực tế. Thử cái gì nhỏ nhỏ thôi, đừng quá đặt nặng.”

Khang nhìn vào tách cà phê, thấy mình như đang đứng giữa hai con đường: một bên là an toàn, quen thuộc, một bên là những cảm xúc bùng nổ của ước mơ thời thơ ấu.

“Nhưng mình cần thử,” Khang thì thầm. “Chỉ một lần thôi, để biết mình có còn khả năng hay không.”

Huy im lặng, nhìn bạn với ánh mắt vừa lo lắng, vừa hiểu: “Nếu cậu thật sự muốn, cứ làm thôi. Nhưng nhớ, đừng để thất vọng phá hủy mọi thứ khác trong cuộc sống.”

Buổi tối, Khang về phòng, mở lại cuốn nhật ký, lật từng trang cũ kỹ. Những nét vẽ ngây thơ, những dòng chữ viết vội, vẫn sống động như ngày hôm qua. Một ý nghĩ lóe lên: Mình sẽ không để ai đánh mất ước mơ của mình, kể cả chính bản thân mình.

Nhưng Khang biết, hành trình phía trước không hề dễ dàng. Mỗi bước đi, mỗi thử thách đều có thể khiến cậu mệt mỏi, thất vọng. Nhưng ít nhất bây giờ, lần đầu tiên sau nhiều năm, tim Khang rộn ràng: cậu đã quyết định bắt đầu.

Và trong bóng tối của buổi tối, Khang cầm cọ vẽ, nhúng màu lên giấy trắng. Bức tranh đầu tiên sau nhiều năm nhoi lên những gam màu rực rỡ, như thách thức cả thế giới: Ước mơ đã trở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×