ước mơ bị bỏ quên

Chương 12: Khó khăn chồng chất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bước ngoặt từ cuộc thi vẽ, Khang trở về với nhịp sống thường nhật, nhưng thử thách mới lại bắt đầu xuất hiện – lần này không chỉ là những áp lực nhỏ, mà là khó khăn chồng chất từ nhiều phía.

Sáng thứ Hai, khi Khang vừa mở laptop, hàng loạt email công việc chưa giải quyết nhảy ra. Một dự án quan trọng gặp trục trặc nghiêm trọng, yêu cầu cậu phải giải quyết nhanh, và đồng thời phải báo cáo kết quả trong ngày. Áp lực dồn dập, khiến tim Khang đập nhanh. Cậu biết nếu không xử lý tốt, hậu quả sẽ ảnh hưởng đến uy tín và cơ hội thăng tiến trong công việc.

Trong khi đó, gia đình cũng tạo ra một áp lực khác. Mẹ liên tục nhắn tin hỏi về việc cậu sẽ dành bao nhiêu thời gian cho lớp học vẽ, còn bố khuyên cậu nên tập trung vào công việc để ổn định cuộc sống. Dường như mọi lời khuyên đều biến thành những rào cản, nhắc nhở Khang về “hiện thực nghiệt ngã”.

Đêm hôm đó, Khang ngồi trước bức tranh mới, nhưng không còn cảm giác hứng khởi như trước. Tiếng nói bên trong lại vang lên, lần này mang theo sự mệt mỏi và nghi ngờ:

“Mình có thể làm được không? Liệu có đủ thời gian để vừa học vẽ, vừa xử lý công việc và duy trì mối quan hệ với gia đình?”

Khang hít sâu, nhắm mắt lại, tự nhủ: Khó khăn là một phần của hành trình. Mình đã vượt qua thử thách trước, thì lần này cũng sẽ làm được. Không bỏ cuộc.

Ngày tiếp theo, Khang quyết định phân chia thời gian chặt chẽ hơn. Buổi sáng tập trung hoàn toàn vào công việc, buổi chiều dành cho học vẽ, và tối dành cho nghỉ ngơi, suy ngẫm và viết nhật ký. Cậu còn lên danh sách ưu tiên cho từng nhiệm vụ, từ công việc văn phòng, học vẽ, đến các trách nhiệm gia đình.

Tuy nhiên, khó khăn chồng chất không chỉ đến từ thời gian. Trong lớp học, Khang nhận ra kỹ thuật của mình vẫn chưa tiến bộ như mong đợi. Một số bức tranh bị lỗi màu, bố cục chưa hài hòa, và cậu phải chỉnh sửa nhiều lần. Những lần thất bại này khiến Khang đôi lúc muốn bỏ cuộc, cảm giác bất lực tràn ngập.

Một buổi chiều, Linh nhìn Khang phác thảo bức tranh thứ ba trong ngày, trán nhăn lại:

“Cậu trông mệt mỏi quá, Khang à. Đừng quá khắt khe với bản thân. Thử nghỉ ngơi một chút rồi quay lại.”

Khang thở dài, nhưng vẫn gật đầu: “Mình biết, nhưng mình muốn cải thiện. Mỗi bức tranh đều là cơ hội để tiến bộ.”

Linh mỉm cười, đặt tay lên vai Khang: “Mình hiểu. Nhưng nhớ rằng, không ai hoàn hảo ngay từ đầu. Quan trọng là không từ bỏ, dù khó khăn đến đâu.”

Những lời Linh giúp Khang lấy lại cân bằng. Cậu nhận ra rằng, khó khăn chồng chất là một phần tất yếu của hành trình theo đuổi ước mơ. Không thể tránh, nhưng có thể vượt qua nếu kiên nhẫn, tỉnh táo và có sự đồng hành.

Cuối tuần, Khang phải tham gia buổi triển lãm nhóm lớp. Một lần nữa, áp lực dồn lên cậu: phải hoàn thiện bức tranh đúng hạn, trình bày đẹp mắt, và đối diện với ánh mắt đánh giá từ mọi người. Cậu cảm giác tim đập nhanh, lo lắng từng chút.

Nhưng khi bước vào phòng triển lãm, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Linh và những bức tranh khác, Khang hít sâu, nhắm mắt, và tự nhủ: Mỗi khó khăn chỉ là thử thách để mình trưởng thành. Bước tiếp là cách duy nhất để ước mơ sống lại.

Buổi triển lãm kết thúc, Khang không nhận giải thưởng, nhưng cậu nhận được lời khen từ giảng viên:

“Cậu đã tiến bộ rất nhiều. Mỗi bức tranh đều thể hiện cảm xúc và nỗ lực. Hãy tiếp tục kiên nhẫn, kết quả sẽ đến.”

Khang mỉm cười, cảm giác mệt mỏi biến mất, thay bằng niềm tin và quyết tâm mới. Cậu hiểu rằng, khó khăn chồng chất không phải để đánh gục, mà để thử thách và rèn luyện ý chí.

Tối đó, Khang mở cuốn nhật ký cũ, viết lại trải nghiệm của mình:

“Ngày hôm nay, mình học được rằng khó khăn không phải là rào cản, mà là bài học. Mỗi lần vượt qua, mình mạnh mẽ hơn, kiên định hơn. Ước mơ không bao giờ bị bỏ quên, miễn là mình không từ bỏ bản thân.”

Khang đặt bút xuống, nhìn bức tranh vừa hoàn thành. Mỗi nét cọ giờ đây không chỉ là kỹ năng, mà là minh chứng cho hành trình kiên nhẫn, bền bỉ và dũng cảm. Khó khăn chồng chất có thể làm mệt mỏi, nhưng cũng là minh chứng cho quyết tâm và sức mạnh nội tâm.

Và trong ánh đèn vàng hắt lên căn phòng, Khang biết rằng hành trình theo đuổi ước mơ vẫn còn dài, nhưng lần này, cậu đã sẵn sàng bước tiếp – bất chấp khó khăn, bất chấp áp lực, để ước mơ không bao giờ bị bỏ quên thêm lần nào nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×