ước mơ bị bỏ quên

Chương 11: Bước ngoặt bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng đầu tuần, Khang đang chăm chú phác thảo bức tranh mới tại lớp vẽ thì Linh chạy tới, mắt long lanh phấn khích:

“Khang, cậu không thể tin được đâu! Có một cuộc thi vẽ dành cho học viên mới, và họ đang tìm người dự thi từ lớp chúng ta. Đây là cơ hội hiếm có!”

Khang nhìn Linh, tim đập nhanh. Cậu vừa phấn khích vừa lo lắng. Cuộc thi đồng nghĩa với áp lực mới, với ánh mắt đánh giá từ nhiều người hơn, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để thử sức, để chứng minh bản thân.

Linh tiếp tục: “Mình nghĩ cậu nên thử. Bức tranh cảnh hồ gần đây của cậu rất tốt, nếu trình bày đúng cách, chắc chắn sẽ gây ấn tượng.”

Khang ngồi im một lúc, nghĩ về những ngày vừa qua – từ khi bắt đầu quay lại với ước mơ, vượt qua thử thách đầu tiên, đối mặt tiếng nói bên trong và cơn bão ngoài đời. Tất cả những trải nghiệm đó giờ đây đều hội tụ vào một khoảnh khắc: liệu cậu có dám bước lên sân khấu này, giữa ánh mắt của người khác, để cho ước mơ được tỏa sáng?

Cậu gật đầu: “Mình sẽ thử. Đây là cơ hội, và mình không muốn bỏ lỡ.”

Ngay hôm đó, Khang bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi. Cậu phác thảo nhiều phiên bản, thử nghiệm các kỹ thuật màu sắc khác nhau, và nhờ Linh góp ý. Mỗi lần chỉnh sửa, mỗi lần thử nghiệm, cậu cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt. Cậu nhận ra rằng, chính những thử thách và áp lực vừa qua đã rèn luyện cho mình sự kiên nhẫn, tinh thần sáng tạo và lòng dũng cảm.

Ngày thi đến, Khang mang theo bức tranh lớn mà cậu tâm huyết nhất – cảnh hồ với ánh sáng xuyên qua tán lá, phản chiếu trên mặt nước, nơi có những gam màu tươi sáng hòa cùng nét cọ đầy cảm xúc. Khi đặt bức tranh lên bảng triển lãm, tim cậu đập mạnh, nhưng cậu nhắm mắt, hít sâu, và nhắc nhở bản thân: Đây là mình, đây là ước mơ của mình, và mình xứng đáng được thử.

Trong phòng thi, Khang nhìn quanh, thấy những bức tranh của các học viên khác – mỗi bức đều đẹp, tinh tế và công phu. Cậu cảm giác áp lực tăng lên, nhưng rồi nhớ lại hành trình vừa qua: từ lần vẽ đầu tiên dưới gốc cây, từ những lời phê phán của đồng nghiệp, từ áp lực gia đình, cho đến những buổi học cùng Linh. Tất cả đều nhắc nhở cậu rằng bước đi tiếp là cách duy nhất để ước mơ sống lại.

Ban giám khảo đi qua từng bức tranh, dừng lại lâu trước bức tranh của Khang. Cậu cảm nhận ánh mắt họ, vừa đánh giá vừa tò mò. Một giây phút, cậu bỗng thấy tim mình nhẹ nhõm. Dù kết quả ra sao, cậu đã dám bước lên sân khấu này, đã dám để ước mơ hiện diện trước mọi người.

Kết thúc buổi thi, kết quả chưa công bố, nhưng Khang nhận được lời khen từ một số giám khảo:

“Cậu có nét riêng, cách phối màu tự nhiên và cảm xúc. Hãy tiếp tục phát triển kỹ năng, tiềm năng rất lớn.”

Những lời nhận xét đó như một luồng gió mới thổi vào tâm hồn Khang. Cậu nhận ra rằng, cơ hội không chỉ là phần thưởng, mà là bước ngoặt để cậu tự tin hơn, dám thử thách bản thân, và nhìn thấy giá trị của ước mơ.

Trên đường về nhà, Khang cùng Linh đi dạo quanh hồ – nơi đã chứng kiến nhiều bức tranh và kỷ niệm. Linh nắm tay Khang, ánh mắt lấp lánh:

“Cậu đã làm rất tốt, Khang à. Đây chỉ là bước đầu, nhưng mình tin, cậu sẽ còn tiến xa hơn nữa.”

Khang nhìn dòng nước lững lờ, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt hồ, và trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc và tự hào. Cậu nhận ra rằng ước mơ không chỉ là đích đến, mà là hành trình từng bước, từng thử thách và từng khoảnh khắc dám đứng lên và bước tiếp.

Về đến nhà, Khang đặt bức tranh mới hoàn thành cạnh cuốn nhật ký cũ, lật từng trang và mỉm cười. Mỗi bức vẽ, mỗi dòng chữ đều ghi dấu hành trình: từ một cậu bé bỏ quên ước mơ đến một Khang dám sống với chính mình.

Trong lòng Khang, ngọn lửa ước mơ bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết: Bước ngoặt bất ngờ này không chỉ là cơ hội, mà là minh chứng rằng quyết tâm, kiên trì và dũng cảm luôn mang lại kết quả. Ước mơ bị bỏ quên từ lâu giờ đây đã tìm thấy chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×