Edit : Lục Nguyệt Vô Song
-----------***------------
[ Tích ―― Chúc mừng ký chủ, thoát ly tử vong, giá trị sinh mệnh: 15% ]
Sau khi Bích Linh khôi phục ý thức thì nghe được một câu như vậy.
A, vì sao cô còn chưa chết?
Cô thật sự không muốn thấy Liên Vô Trần một chút nào, hắn thật sự rất đáng ghét.
[ Vì sao ký chủ không nghe theo hắn, nếu không sợ rằng hiện tại không phải kết cục này đâu."
Hả, hắn? Không ai có thể làm ta khuất phục, ta cũng phải có ngạo khí.
[ Rốt cuộc vì sao cô không chấp nhận hắn chứ. ]
Không biết, tóm lại thế giới này có hắn không có ta!
[ Ký chủ bình tĩnh. ]
Bích Linh: "..." Bình tĩnh cái rắm ý, ta muốn nổ tung tại chỗ rồi này.
"Vừa tỉnh lại trợn mắt." Thanh âm lạnh lẽo của nam nhân truyền đến trên đỉnh đầu.
Bích Linh chịu đựng đau đớn, quay đầu đi.
Liên Vô Trần nhìn động tác của Bích Linh, xoa xoa ấn đường.
Dường như cô rất chán ghét hắn...
***
"Cô biết gì chưa? Lúc Lương Lương quay phim bị ngã, giờ đang trong viện đấy."
"Cái gì! Sao lại như vậy?"
Đây là lời bàn tán mà gầm đây đám người thường nói nhất.
Nhan Nhược Thủy ngẩng đầu lên từ tờ kịch bản, nghiêm túc mà lắng nghe hai nữ diễn viên nói chuyện với nhau.
Cô ta biết, Lương Chỉ nằm viện.
Không có người, sẽ đến đoạt tài nguyên của cô ta.
"Nhan Nhược Thủy, đồ của cô." Ngoài cửa phim trường có người kêu cô ta.
Nhan Nhược Thủy đứng lên, mặc kệ tất cả các ánh mắt mà đi ra cửa, sắc mặt bình thản mà nhận lấy bình giữ nhiệt, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Trong bình giữ nhiệt đựng đầy canh gà.
Nhan Nhược Thủy ra vẻ bình thản không quan tâm, nhưng thực chất trên mặt lại xẹt qua tia hạnh phúc.
Đoàn phim nhìn thấy một màn vừa rồi, liền nhỏ giọng mà thảo luận.
"Là ai vậy?"
"Nhan Nhược Thủy có kim chủ giàu có sao?"
"Đừng nói, dáng người cô ta, quả thật không tồi."
...
Ngôn luận ác ý đương nhiên không ít, Nhan Nhược Thủy chỉ làm như không nghe thấy, sau khi uống xong canh gà liền bắt đầu đóng phim.
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Nhóm nữ diễn viên nhìn bóng dáng Nhan Nhược Thủy, cảm thấy vô cùng ghen tức.
"Đều là tại cô ta, không hiểu sao đạo diễn lại thêm cho cô ta nhiều cảnh hơn, cảnh của tôi đều bị cắt hết!"
"Thật không hiều người đàn bà như cô ta, rốt cuộc có gì tốt."
"Đúng vậy, đúng vậy. Vì sao nữ chủ của 《Liệt Diễm》 lại không phải Lương Chỉ chứ?"
"Nghe nói Nhan Nhược Thủy đi cửa sau."
"Hả..."
***
Bích Linh nằm trên giường mấy ngày liền, hai tay mới có thể cử động một chút, có thể thấy thương thế nặng đến mức nào.
"Há miệng." Liên Vô Trần đưa cái thìa lại gần miệng Bích Linh.
Bích Linh lập tức tránh đi.
Tâm tình không tốt, không muốn ăn.
Liên Vô Trần buông thìa xuống, buồn bực nhìn Bích Linh.
Sau khi tỉnh lại, cô chẳng thèm nói một âu nào với hắn.
Lúc ăn cơm đều tùy vào tâm tình của cô. Tốt một chút, thì cô mới miễn cưỡng ăn vài thìa, không tốt thì thứ gì cô cũng không ăn.
Lúc mới đầu, hắn cứ cho rằng cô là nỏ mạnh hết đà, không ngờ đến mầy ngày sau cô một miếng cũng không chịu ăn, chủ yếu toàn là dựa vào truyền đường glucose mới có thể cử động.
Thấy nữ nhân ngày càng gầy, hắn cũng rất mệt mỏi.
Nữ nhân, chính là định mệnh đời hắn.
Nhưng hắn lại không có cách dỗ được cô.
Hiện tại hắn không muốn cô chết chút nào.
Liên Vô Trần bỏ chén xuống rồi rời đi, Bích Linh nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng cảm xúc nhảy nhót hưng phấn.
A, rốt cuộc cũng đi rồi.
Tâm tình bỗng dưng tốt lên, biết làm sao bây giờ?
Cửa phòng bị gõ hai cái, một tiểu hộ sĩ bộ dáng hiền lành đi đến, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.
Oa, em gái nhỏ, thật đáng yêu nha.
Bích Linh nhìn chằm chằm cô gái, nhất thời không rời được mắt.
"Lương Lương, em tên Tiểu Điềm, về sau sẽ chăm sóc chị." Tiểu hộ sĩ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy chén mà ngọt ngào nhẹ nhàng nói: "Nào, Lương Lương mau ăn cơm."
Bích Linh ôn hòa cười, ngoan ngoãn há miệng.
Em nhỏ đáng yêu, nói cái gì cũng đúng!
[ Ký chủ, cô không phải con trao, giữ liêm sỉ chút đi chứ. ]
Hừ, người cũng đã bị cầm tù, liêm sỉ thì có ích gì.
Hệ thống yên lặng câm miệng, ký chủ hiện tại đang không vui, nó không trêu chọc cô nữa.
Bên ngoài phòng bệnh.
Liên Vô Trần nhìn cô cười vui vẻ, ngoan ngoãn với tiểu hộ sĩ như vậy, trong mắt dần xuất hiện sóng gió cuộn trào mãnh liệt.
"Rầm―" Hắn hung hăng đấm một quyền lên bờ tường trắng bóc, lưu lại vết máu đỏ thẫm chảy ra từ kẽ tay hắn.
Vi cái gì ở trước mặt hắn, cô không thể ngoan ngoãn như vậy...
Vì cái gì!
"Lương Lương, em giúp chị lau người nhé?" Tiểu hộ sĩ cẩn thận nói.
Rõ ràng Liên tiên sinh nói vị này rất khó hầu hạ, tính tình rất khó ở.
Nhưng mà vừa rồi Lương Lương ăn cơm rất ngoan, không giống Liên tiên sinh nói một chút nào cả!
Bích Linh không chút do dự gật đầu: "Được! Cảm ơn em."
Dễ dàng như thế?
Xem ra Lương Lương cũng không khó tính như Liên tiên sinh nói.
Cái gọi là sắc đẹp có thể mài ra ăn, cũng chỉ có thể, nhìn sức ăn của Bích Linh lớn hơn là đủ hiểu rồi.
Liên Vô Trần cũng mang nhan sắc của mình ra, nhưng Bích Linh căn bản không ưa hắn, lúc đối mặt hắn chính là khuôn mặt vô biểu tình.
Mà thứ khiến Liên Vô Trần khó chịu chính là, giây trước Bích Linh còn cười đến xuân phong nhộn nhạo, mà giây sau khi thấy hắn lại là vẻ mặt sương lạnh.
Đãi ngộ khác biệt kiểu này... Người thông minh vừa nhìn cái là hiểu.