Edit : Lục Nguyệt Vô Song
-----------***------------
"Leng keng ―― "
Chuông cửa vang lên một tiếng, Bích Linh chuyển động tròng mắt chua xót một chút, chậm rãi đứng lên.
"Leng keng ――" Tiếng chuông cửa thứ hai vang lên, Bích Linh hoạt động xương cốt quanh thân một chút, không nhanh không chậm đi đến phía cửa nhà.
Cửa vừa mở ra, ánh sáng mạnh mẽ xông vào trong, Bích Linh hơi hơi híp mắt, nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, một nử tử cao gầy đứng đó, khuôn mặt vũ mị lúc này thập phần kinh ngạc.
"Lương...Lương Chỉ." Diệp Bội tức giận rống một tiếng, ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào Bích Linh. Nhìn quầng thân dưới mắt cô, sắc mặt đỏ lên: "Trong một buổi tối, cô đem chính bản thân mình biến thành thế này, cô còn định ở giới giải trí lăn lộn nữa không?"
Bích Linh ngáp một cái, lấy cái túi trên tay Diệp Bội. Cô làm lơ nữ nhân đang tức giận, đi vào phòng.
"Lương..." Biểu tình của Diệp Bội hơi cứng lại, tình huống của nghệ sĩ nhà cô là như thế nào? Bắt đầu đi theo con đường cao lãnh sao?
Không thể không nói, loại hình tượng lãnh diễm này, cái tên nghe thực thanh khiết, lúc này mới thấy được một nữ thần chân chính...
A phi! Cô suy nghĩ cái gì!
Diệp Bội đem ý tưởng không thực tế trong đầu vứt ra sau, đi vào phòng, lại thấy nghệ sĩ nhà cô móc khăn trải giường từ trong túi ra, vung lên giường, xoay người liền lăn lên.
Diệp Bội: "..." Sao lại thế này, kế tiếp không phải chúng nên sẽ dựa theo các loại hành trình mà chạy thông cáo sao?
"Diệp Bội, hôm nay là ngày lành, tôi cho cô nghỉ một tuần." Bích Linh đem mặt chôn trong chăn đơn, giọng nói mơ hồ không rõ.
Diệp Bội kéo khóe miệng, nói nghỉ liền nghỉ, cô là đang xem đóng phim giống như một trò chơi sao?
"Đừng làm loạn, hôm có buổi thử vai cho phim "Liệt Diễm Thanh Xuân", nếu không nhanh lên sẽ không tới kịp!" Diệp Bội duỗi tay túm Bích Linh, trong nháy mắt tay sắp đụng vào cánh tay của Bích Linh, có cảm giác như cô muốn tránh đi.
"Chị đừng làm loạn, ngoan, trở về nghỉ ngơi, em có tính toán của chính mình." Thanh âm của Bích Linh ôn hòa hơn nhiều.
Diệp Bội khuyên rất lâu, chỉ thiếu trói người lại rồi mang đi. Bích Linh lại chẳng nhúc nhích lấy một tí, Diệp Bội đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Có khả năng nghệ sĩ nhà cô đã bị cái gì kích thích, cho nên mới trở nên tùy hứng, không có việc gì, qua mấy ngày cô liền không có việc gì, cô không vội...
Diệp Bội gọi điện thoại cho đạo diễn, hỏi xem có thể lùi lịch thử vai lại, đạo diễn thập phần kỳ quái nói với Diệp Bội, Lương Chỉ đã đem hợp đồng tới đầu tư cho phim, hiện đang là nhà đầu tư lớn nhất của "Liệt Diễm Thanh Xuân"
Thời điểm Diệp Bội buông di động xuống còn có chút sững sờ.
Không phải, đang làm diễn viên lại đi đầu tư làm gì!
Còn có, chuyện lớn như vậy mà lại không cho cô biết!
# Nghệ sĩ nhà ta tùy hứng làm bây, làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp #
***
Nơi thử vai.
"Ai? Lương Chỉ vậy mà không tới thử vai, không phải nói muốn thử vai nữ chính sao?" Nữ sinh dung mạo nghiên lệ thần sắc hơi kinh ngạc.
Nữ nhân ngồi bên cạnh cô ta không chút để ý mà sơn móng tay, đối với dáng vẻ ngạc nhiên của Nhan Nhược Thủy rất là ghét bỏ.
Thật là, một minh tinh hạng ba nho nhỏ lại có tư cách đến thử vai cho nữ chính của "Liệt Diễm" , cũng không biết là đạo diễn nghĩ thế nào nữa.
"Làm sao tôi biết, đó là chuyện của người ta." Nữ tử không dấu vết lui sang bên cạnh ngồi, giống như coi cô ta là một đồ vật dơ bẩn.
Nhan Nhược Thủy nhìn động tác của nữ tử, âm thầm cắn răng, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ đứng ở đỉnh cao, làm những người đã từng khinh thương cô phải ngước nhìn.
"Số 12, Nhan Nhược Thủy." Có người ở cửa kêu một tiếng, Nhan Nhược Thủy thu hồi cảm xúc, mang tươi cười trên mặt tiến vào.
Lương Chỉ không tới càng tốt, không có cô, tỷ lệ được chọn của cô ta sẽ lớn hơn.
Cô phải biểu hiện thật tốt mới được!
"Nhan Nhược Thủy đúng không? Diễn một chút ở đoạn này đi."
Đạo diễn là một đàn ông trung niên có chút cao tuổi, râu đen xen chút màu trắng, trông có chút buồn cười, lúc này hắn lười nhác liếc mắt nhìn Nhan Nhược Thủy một cái, đem tờ giấy trong tay vung ra.
Nhan Nhược Thủy nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, xem nhẹ thái độ của đạo diễn, khẩn trương nhìn kịch bản.
"Bắt đầu đi."
Nhan Nhược Thủy dựa theo kịch bản mà diễn.
Trong mắt đạo diễn xẹt qua tia ánh sáng, minh tinh kỹ thuật diễn khá tốt, chỉ là khuyết thiếu về kinh nghiệm nên động tác, thần thái còn có chút cứng đờ, nếu như có thời gian, chắc chắn sẽ thành công.
Tán thưởng nhảy ra trong nháy mắt, đạo diễn không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cổ quái nhìn di động một chút, một lúc sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Cắt, Nhan tiểu thư, cô có thể." Nhan Nhược Thủy vừa định diễn phân đoạn thứ hai thì đạo diễn kêu ngừng, vẫy vẫy tay để Nhan Nhược Thủy đi kí hợp đồng, sau đó lại không nhìn cô ta.
Vô cùng có lệ.
Nhan Nhược Thủy dừng lại, vẻ mặt ngây ngốc.
Cứ như vậy... qua?
Thẳng đến khi ký hợp đồng, Nhan Nhược Thủy dường như vẫn còn ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cảm giác rất không chân thật.
Đi ra khỏi phòng thử vai, nghênh đón chính là một ít người giả dối chúc mừng, Nhan Nhược Thủy lôi kéo khóe miệng ứng phó, sau đó mới đi ra ngoài.
Nhưng mà, lúc cô ta đi rồi, các minh tinh nhất thời nổ tung.
"Đạo diễn vậy mà lại để minh tinh hạng ba làm nữ chính của 《Liệt Diễm》, cũng không phải là chơi nhà chòi."
"Nói giỡn, nàng ta rốt cuộc là cái cọng hành nào, gương mặt kia cùng lắm chỉ hơi xinh đẹp!"
"Ta còn cho rằng 《Liệt Diễm》sẽ do Lương Chỉ diễn, không nghĩ tới..."
"Nếu là Lương Chỉ ta còn thấy chịu phục, chứ Nhan Nhược Thủy... hứ!"
***
Lúc Bích Linh ngủ dậy đã là buổi tối.
Cô nhàm chán ngáp một cái, từ trong chăn đơn màu hồng ngẩng đầu lên.
[ Ký chủ, Nhan Nhược Thủy đoạt vai diễn của người, người không vội sao? ]
Cô ta muốn cướp thì đoạt thôi, ta lại nhàm chán đi quản cô ta làm gì.
[ Ký chủ. ] Âm thanh điện tử lạnh băng của hệ thống trở nên bén nhọn.
Bích Linh ngồi xếp bằng, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh.
Ngươi chỉ là một hệ thống không biết cái gì, thật vô nghĩa, giết chết ngươi!
[ A, ký chủ mạnh miệng không sợ rụng răng. ] Hệ thống lại giận dỗi.
Giây tiếp theo Bích Linh liền che chắn hệ thống.
[ ... ] Sợ rằng hệ thống sẽ hỏng mất, ký chủ một lời không hợp liền che chắn nó là loại sự tình gì!
Mệt tâm quá, cảm thấy không yêu nổi nữa.
Bích Linh khoanh tay trước ngực, ánh mắt hơi trầm xuống, giống như đang tự hỏi cái gì, cuối cùng, nàng kéo một cái máy tính từ bên cạnh đến, mở tin tức giải trí ra.
Video về Lương Chỉ không ít, Bích Linh chống cằm xem qua, trong mắt chảy xuôi, là vô tận u hàn.
Ánh mắt tản mạn, tập trung tại một chỗ.
# Người cầm quyền Liên gia, Liên Vô Trần đêm nay trở về đế đô.
Bích Linh chuyển động tròng mắt.
Liên Vô Trần, là boss phản diện cuối cùng, là anh trai cùng cha khác mẹ của Lãnh Lăng Thiên, mẫu thân là một nữ tử phong trần, sinh hạ Liên Vô Trần bất quá là bởi vì Lãnh phụ (****) , nữ tử sau khi sinh hạ Liên Vô Trần liền lấy tiền rời đi, Liên Vô Trần bị lưu tại Lãnh gia.
Đương nhiên cuộc sống của hắn cũng không tốt lắm, Lãnh Lăng Thiên là đại thiếu gia của dòng chính, ngấm ngầm làm một số việc, hại Liên Vô Trần bị đuổi khỏi Lãnh gia.
Boss phản diện sao, kỳ ngộ cũng có, bằng không làm sao đủ thực lực quấy rối nam nữ chủ?
Bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn tiến vào Liên gia, thay thế trưởng tử của Liên gia, đoạt được hết thảy quyền lợi của Liên gia.
Dựa theo cốt truyện, lần này Liên Vô Trần về nước, chính là tình toán tìm nam nữ chủ để tự tìm đường chết.
[ Nhiệm vụ chi nhánh: Cấu kết với nhau làm việc xấu. Mục tiêu nhiệm vụ: Liên Vô Trần, nhiệm vụ cụ thể: Trợ giúp Liên Vô Trần hoàn thành tập kích nam chính Lãnh Lăng Thiên ba lần. ] Hệ thống đột nhiên hé răng.
Hệ thống thiểu năng trí tuệ, không cần dùng loạn thành ngữ, cái gì mà kết cấu với nhau làm việc xấu, ngươi là trí tuệ nhân tạo cấp nhà trẻ sao!
[ Tích ―― Ký chủ ác ý mắng chửi hệ thống, khấu trừ 10 giá trị nhân phẩm. ]
Ngươi lợi hại.
Bích Linh nhìn bức ảnh chụp nam nhân, giống như đang có suy tư việc gì.
Lớn lên trông rất đẹp a... vậy làm.
[ Ký chủ, rốt cuộc người chú ý vào chuyện gì vậy, không ngờ cô chính là người như vậy. ]
Lòng yêu cái đẹp người nào chẳng có, hệ thống thiểu năng trí tuệ câm miệng!
Hệ thống còn định nói chuyện, nhưng mà nó lại tuyệt vọng phát hiện nó bị che chắn...
Bích Linh mân mê máy tính một lúc lâu, căn bản đã quên việc ăn cơm, ngả đầu liền ngủ.