“Mộ gia, nàng chạy!”
Chờ đến khi người Mộ Cửu Lăng phát hiện đã là rạng sáng hôm sau.
Bác sĩ tùy thân bị đánh ngất ở lều trại, dược vật rơi đầy đất. Theo bác sĩ sửa sang lại rồi hội báo thì hắn là mất chút dược vật cùng với thuốc giảm triệu chứng sốc khi vào rừng mưa.
Mộ Cửu Lăng nghe được hội báo, bất quá là nghiền ngẫm nhướng mày.
Nữ nhân này, đích xác ngoài hắn dự kiến.
Thời điểm xuẩn thì thật là xuẩn, nhưng lúc lá gan đại thì gì cũng dám làm!
Muốn làm uyên ương bỏ mạng sao?
Hắn kì thật cũng thực chờ mong cảnh tượng đem hai người trảo về.
Chính là thích loại cảm giác này, mèo vờn quanh chuột, đối phương biết rõ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn nhưng vẫn là như thiêu thân lao đầu vào lửa tìm đường sống. Chỉ là đến cuối cùng, chạy không thoát vẫn là chạy không thoát a!
........
[Ngươi không phải đều đã xuất hiện cơn sốc?]
Hệ thống quả thực không thể không cảm thấy thần kỳ. Rác rưởi ký chủ của nó rõ ràng sau khi vào rừng mưa một lúc đã thành bộ dáng sắp chết.
Nhưng mà tới nửa đêm lại đột nhiên nhảy dựng lên, từ lều trại sờ soạng đi ra ngoài, lại còn đạp ngã một người trông coi mình, sau đó chụp hôn mê một cái bác sĩ.
Như vậy trâu bò, nó đều nhịn không được phải cho cái 666!
“Ta là người yếu đuối như vậy?”
Đường hoan cố nén trụ dạ dày đang sóng cuộn biển gầm, giả bộ như không có việc gì hỏi.
Kỳ thật nữ nhân nào không yếu đuối, chẳng qua thời điểm không có ai dựa vào, cũng chỉ có thể tự mình kiên cường mà thôi!
Đường Hoan sắc mặt đã rất khó nhìn, da trắng bệch, trên trán tất cả đều là mồ hôi.
Hệ thống tưởng nàng không có việc gì, đến sau mới nhận thấy không ổn.
Nhưng là Đường Hoan trước sau đều không rên một tiếng, hệ thống đột nhiên cảm thấy thực bội phục.
Sức nhẫn nại của Đường Hoan thực sự đáng sợ.
Có đôi khi bị người đánh một chút đã đau đến ngao ngao kêu.
Có đôi khi lại sống chết cường ngạnh, chẳng sợ khó chịu đều sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Đường Hoan vẫn luôn hướng tới phương hướng ngược lại của Túc Ảnh. Rốt cuộc vận khí ngẫu nhiên tìm được này cũng chỉ xuất hiện trên người nam nữ chủ. Pháo hôi liền không cần cầu xa quá nhiều!
Hệ thống dọc đường đi đều bảo trì trầm mặc.
Đến sau lại thật sự cảm thấy Đường Hoan còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ nửa đường chết đi cũng không gặp được Túc Ảnh, vì thế thình lình toát ra..........
[Đi nhầm hướng rồi, phải đi hướng ngược lại, Túc Ảnh ở nơi đó.]
Nói xong, lập tức hạ tuyến.
Nó thề, chỉ một lần này thôi!
Về sau không bao giờ xen vào việc người khác!
Đường Hoan nghe vậy, không nói tiếng nào liền quay đầu, ánh mắt không dễ phát hiện lóe lóe.
Nếu nhớ không lầm, thời điểm ban đầu, cái rác rưởi hệ thống này chưa từng chủ động vì nàng cung cấp trợ giúp.
A, nguyên lai nó không chịu được chiêu khổ nhục kế này.
...........
Trạng huống trước mắt của Túc Ảnh thực không ổn.
Ở rừng mưa nhiệt đới trốn đông trốn tây cả buổi chiều, cộng thêm một cái buổi tối, miệng vết thương trên đùi hắn đã viêm nhiễm nghiêm trọng.
Mộ Cửu Lăng lại phái ra rất nhiều người, ở rừng mưa tiến hành tìm người trên diện rộng, Túc Ảnh chỉ có thể hướng tới địa phương hoang tàn vắng vẻ trong rừng mưa mà chạy.
Càng đi vào chỗ sâu, chướng khí càng nhiều, đầm lầy cũng càng thêm hiểm trở.
Túc Ảnh đã trải qua một ngày một đêm chạy trốn, chỉ cảm thấy hai chân nặng như rót chì, đôi mắt cũng một mảnh mơ hồ, nếu không phải ý chí lực cường chống đỡ, chỉ sợ nháy mắt liền sẽ ngã xuống.
Hắn tìm một cái lùm cây che kín bụi gai chui vào.
Sau đó an an tĩnh tĩnh cuộn tròn ở bên trong.