vai phụ không cần cứu nữa

Chương 1: Khi Trang Sách Khép Lại, Tôi Tỉnh Dậy Trong Câu Chuyện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng “tách” vang lên khô khốc, như thể thế giới vừa bị ai đó bật công tắc khởi động.

Tôi mở mắt.

Trần nhà trắng tinh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, và một người đàn ông mặc áo blouse đang cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị đến mức tôi gần như tưởng mình đang trong một cảnh phim.

“Cô tỉnh rồi sao, Lâm Tư Du?”

Tôi cau mày. Lâm... Tư Du? Ai cơ?

Cái tên đó nghe quen đến kỳ lạ. Nó vờn quanh trí nhớ tôi như một mảnh ký ức đã bị xé rách. Tôi nhớ rõ ràng mình vừa gập cuốn tiểu thuyết “Thiên Kim Trở Về” sau một đêm đọc liền mạch. Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, còn nhân vật phản diện — Lâm Tư Du — chính là kẻ đáng ghét nhất, người bị cả thế giới tiểu thuyết phỉ nhổ và cuối cùng chết thảm vì dám cản đường nữ chính.

Đừng nói là…

Tôi chưa kịp tự an ủi, một giọng nói trong đầu vang lên lạnh lẽo và cơ học:

“Xin chào người chơi. Chào mừng đến với thế giới tiểu thuyết ‘Thiên Kim Trở Về’. Bạn đang đảm nhận vai phụ phản diện Lâm Tư Du.”

Tôi sững người.

“Nhiệm vụ chính: Hoàn thành kịch bản gốc, chết đúng thời điểm thứ ba mươi lăm phút sau khi nữ chính chiến thắng.”

“Phần thưởng: Trở lại thế giới thật.”

“Thất bại: Mắc kẹt vĩnh viễn trong hệ thống.”

Tôi bật dậy, la lên:

“Không đời nào!”

Vị bác sĩ giật mình: “Cô Lâm, bình tĩnh! Cô mới tỉnh sau vụ tai nạn, đừng kích động.”

Tôi nhìn ông ta, nhìn cả căn phòng trắng toát quanh mình — và chợt nhớ, trong tiểu thuyết, chính sau vụ tai nạn này, Lâm Tư Du thức tỉnh lòng hận thù, quyết tâm hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cô ta bị vạch trần, bị gia đình từ bỏ, chết trong cô độc.

Một kết cục bi thảm đến mức người đọc nào cũng hả hê.

Còn giờ đây — tôi chính là cô ta.

Tôi hít sâu, tự lẩm bẩm: “Không thể nào. Đây là mơ, chỉ là mơ thôi.”

Giọng hệ thống lại vang lên, đều đều:

“Cảnh báo: Chỉ số cảm xúc vượt ngưỡng cho phép. Người chơi vui lòng ổn định tâm lý để không gây lỗi cốt truyện.”

Tôi siết chăn, khẽ cười nhạt: “Nếu đây là cốt truyện, vậy tôi không muốn đóng vai này nữa.”

“Từ chối không được chấp nhận. Vui lòng tuân theo kịch bản.”

Câu nói ấy như một sợi dây lạnh trói chặt cổ họng tôi. Nhưng có lẽ tôi sinh ra đã không hợp với việc nghe lời người khác, kể cả đó là... một hệ thống.

Tôi cười khẽ, khàn giọng nói: “Nếu tôi phá kịch bản thì sao?”

“Lỗi hệ thống. Cảnh báo: Đi lệch cốt truyện 0.3%. Tự sửa trong vòng 24 giờ.”

Tôi nằm lặng đi. Cảm giác như đang sống trong trò chơi quái đản nào đó, nơi mọi quyết định của tôi đều bị lập trình sẵn.

Buổi tối, khi y tá rời khỏi phòng, tôi ngồi dậy. Cửa kính phản chiếu hình ảnh của chính tôi — một cô gái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt quen thuộc đến đáng sợ.

Phải rồi, trong truyện, Lâm Tư Du từng nhìn nữ chính với ánh mắt ấy — ghen tị, khinh bỉ và đầy tuyệt vọng. Nhưng bây giờ, trong đôi mắt tôi chỉ còn lại một điều: không cam tâm.

Tôi nói với giọng khẽ khàng:

“Lâm Tư Du, mày có lẽ đáng thương hơn là đáng hận.”

Hệ thống bật lên dòng thông báo:

“Cảnh báo: Nhân vật có xu hướng tự phản tỉnh. Tự động điều chỉnh.”

Một luồng điện nhẹ chạy qua thái dương. Tôi nhăn mặt, cảm giác choáng váng như có ai đó đang cố kéo tôi quay về vai phản diện trong truyện. Nhưng tôi chống lại, cố nghĩ đến những chi tiết khác: căn hộ nhỏ trong thế giới thật, tách cà phê buổi sáng, tiếng nhạc nhẹ — những điều khiến tôi biết mình từng là ai.

“Không ai có quyền bắt tôi sống cuộc đời của người khác.”

Tôi nói ra, và dòng thông báo biến mất.

Sáng hôm sau, “nữ chính” xuất hiện.

Cô ta bước vào phòng bệnh cùng hoa tươi và nụ cười thanh thuần — chính là Tô Diệp Nhi, thiên kim thất lạc, người mà độc giả yêu mến hết mực.

“Chị Tư Du, em rất xin lỗi vì chuyện hôm đó. Nếu không phải em, chắc chị đã không gặp tai nạn.”

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt đầy áy náy — một màn diễn hoàn hảo.

Trong nguyên tác, Lâm Tư Du tát cô ta một cái và hét lên: “Mày giả nhân giả nghĩa!”

Sau đó hình tượng phản diện của cô sụp đổ hoàn toàn.

Hệ thống trong đầu lập tức nhắc:

“Kịch bản yêu cầu: Thực hiện hành động ‘tát nữ chính’ trong vòng 30 giây.”

“Đếm ngược bắt đầu.”

Tôi nhìn Tô Diệp Nhi, rồi chậm rãi đứng dậy.

Cô ta giật mình, lùi lại một bước, tưởng tôi sẽ làm đúng kịch bản.

Nhưng thay vì tát, tôi nở nụ cười.

Một nụ cười nhạt, đầy mệt mỏi.

“Tôi không có hứng đóng vai phản diện nữa. Nếu cô thật lòng xin lỗi, thì đi đi. Tôi mệt rồi.”

Hệ thống rung lên dữ dội trong đầu tôi.

“Cảnh báo nghiêm trọng! Cốt truyện đi lệch 12%!”

“Tự động kích hoạt chỉnh sửa.”

Mọi thứ trước mắt tôi mờ đi trong thoáng chốc. Tôi nghe thấy tiếng rít của điện, tiếng kim loại ma sát và... tiếng hệ thống như đang rên rỉ:

“Lỗi... không thể hiệu chỉnh...”

Tôi bật cười.

“Xem ra, tôi vừa khiến thế giới này gặp trục trặc rồi đấy.”

Đêm đó, hệ thống không lên tiếng nữa. Tôi thử gọi, không có phản hồi.

Thế giới trong truyện — có vẻ đang mất kiểm soát.

Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, đi dọc hành lang bệnh viện. Ánh trăng rơi xuống nền gạch, phản chiếu bóng tôi dài trên sàn — cô độc nhưng kiên định.

Ở cuối hành lang, có một người đàn ông đang đứng dựa tường.

Áo sơ mi đen, cúc áo trên cùng mở hờ, ánh mắt u ám pha lạnh lẽo.

Tôi nhận ra anh ta ngay: Cố Dư Hành, nhân vật phản diện nam — người đáng ra sẽ khiến Lâm Tư Du yêu say đắm rồi bị lợi dụng.

Anh nhìn tôi, ánh mắt như cắt vào đêm.

“Cô thay đổi rồi.”

Tôi khựng lại.

“Anh nói gì?”

“Trước kia, ánh mắt cô chỉ có thù hận. Bây giờ... có thứ gì khác.”

Tôi cười nhẹ: “Có lẽ là tự do.”

Anh nheo mắt: “Tự do? Trong thế giới này, không ai tự do cả.”

Tôi bước ngang qua anh, khẽ đáp:

“Vậy thì để tôi thử xem.”

Khi tôi trở lại phòng bệnh, một màn hình ảo hiện trước mắt:

“Hệ thống 003: Đang khởi động lại.”

“Phát hiện người chơi chống đối. Đang đánh giá lại kịch bản.”

“Mức độ nguy hiểm: 47%.”

Tôi nhìn dòng chữ ấy, cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích.

Nếu hệ thống có thể viết lại thế giới này...

Thì tôi cũng có thể viết lại nó.

Tôi ngồi xuống bàn, cầm bút, ghi vào cuốn sổ bên cạnh:

“Ngày đầu tiên sau khi xuyên vào truyện, tôi đã chọn không chết.”

“Nếu có ai hỏi tôi muốn gì, thì câu trả lời là:

Tôi muốn sống — như chính tôi.”

Ánh đèn hắt lên gương mặt trong gương.

Lần đầu tiên, tôi thấy Lâm Tư Du mỉm cười — thật sự mỉm cười.

“Tôi không cần cứu. Tôi chỉ cần được sống theo ý mình.”

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×