Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng “ping” chói tai vang lên ngay trong đầu.
[Hệ thống 003 đã khởi động lại.]
Phân tích dữ liệu: Người chơi có xu hướng phản kháng.
Thiết lập nhiệm vụ bắt buộc: HOÀN THÀNH CÁI CHẾT CỦA VAI PHỤ.
Tôi khẽ nhíu mày, vươn vai ra khỏi giường.
“Cái chết à? Anh nói nghe dễ như đi uống cà phê buổi sáng vậy.”
Cảnh báo: Giọng điệu mỉa mai. Mức độ phản nghịch tăng 17%.
Kích hoạt gói giám sát cảm xúc.
Một tia sáng mảnh chiếu qua cửa sổ bệnh viện, phản chiếu lên bàn tay tôi – da trắng mịn, ngón tay thanh mảnh, không giống tay của người từng “chết thảm” trong truyện.
Tôi thở ra một hơi, bước đến bên gương soi.
Trong gương là một cô gái xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lẽo, vừa lạ vừa quen.
Cô ta là tôi.
Nhưng tôi không còn là Lâm Tư Du mà tác giả viết nữa.
“003,” tôi nói khẽ, “tôi có câu hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Nếu tôi không chết, điều gì sẽ xảy ra?”
“Cốt truyện sẽ bị hủy. Thế giới sụp đổ. Người chơi mắc kẹt mãi mãi.”
“Tức là tôi chết thì cô ta được sống?”
“Cô ta – tức nhân vật nữ chính – phải trải qua cú sốc từ cái chết của cô để ‘trưởng thành’, đạt kết cục hạnh phúc viên mãn. Đó là mục đích của sự tồn tại của cô.”
Tôi bật cười, giọng khàn khàn:
“Hay thật. Nghĩa là tôi chỉ được sinh ra để chết cho người khác sáng lên?”
“Đúng vậy. Vai phụ sinh ra vì kịch bản.”
“Vậy nếu kịch bản sai thì sao?”
“Kịch bản không sai. Người viết ra nó là tuyệt đối.”
Tôi im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
“Không có gì là tuyệt đối, kể cả thần thánh, huống chi là… một tác giả.”
“Phát hiện dấu hiệu nổi loạn. Cảnh báo cấp độ cao.”
“Đề nghị: Giam lỏng nhân vật trong tuyến sự kiện tiếp theo.”
Ngay sau câu nói đó, mọi thứ xung quanh tôi nhòe đi.
Tôi cảm giác như có ai đó bấm nút pause thế giới, rồi kéo tôi vào một màn hình dữ liệu vô tận.
Trước mắt tôi, hàng nghìn dòng code bay lượn như những dải ánh sáng:
[Tư Du gặp Diệp Nhi → xảy ra xung đột → Tư Du bị sỉ nhục → suy sụp → tìm đến Cố Dư Hành → bị lợi dụng → chết.]
Kịch bản hoàn hảo, khép kín, không có chỗ cho thay đổi.
Nếu tôi cố làm khác, hệ thống sẽ “chỉnh sửa” để đưa tôi quay về đường cũ.
Giống như một con rối đang vùng vẫy giữa bàn tay của kẻ viết.
Tôi mở mắt.
Lúc này, tôi đang đứng trong phòng làm việc của công ty Lâm thị.
Mọi thứ quá thật: mùi cà phê, tiếng gõ bàn phím, đồng nghiệp chào tôi bằng giọng lễ phép:
“Chào phó tổng Lâm.”
Trong nguyên tác, đây là thời điểm Lâm Tư Du bắt đầu lên kế hoạch hại nữ chính — sau khi phát hiện Cố Dư Hành từng giúp Tô Diệp Nhi.
Và chính sự ghen tuông này dẫn cô ta vào bi kịch.
Tôi dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhấp cà phê.
“Hệ thống,” tôi nói, “nếu tôi không làm gì cả thì sao?”
“Cô sẽ bị xóa. Nhân vật không hoạt động sẽ được thay thế bởi bản sao tự động.”
Tôi khẽ cười:
“Tức là, nếu tôi dừng lại, anh sẽ điều khiển một ‘tôi giả’ để tiếp tục kịch bản?”
“Chính xác.”
“Thế thì hãy thử xem ai điều khiển tốt hơn.”
Tôi mở máy tính, đăng nhập vào hệ thống quản lý dự án của công ty.
Trước đây, Lâm Tư Du trong truyện chỉ biết hãm hại người khác.
Còn tôi thì không.
Tôi quyết định thay đổi điều duy nhất có thể: mục đích sống.
Buổi chiều, tôi đến buổi họp cùng đối tác.
Và bất ngờ thay — người ngồi đối diện tôi chính là Cố Dư Hành.
Anh ta khoác áo vest đen, cổ áo mở nhẹ, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
Người đàn ông mà trong truyện khiến Lâm Tư Du si mê mù quáng, cuối cùng bị anh lợi dụng rồi vứt bỏ.
Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.
“Cô… khác rồi.”
Tôi nhướng mày: “Khác chỗ nào?”
“Ánh mắt. Trước đây nhìn tôi như thể cô sắp nuốt chửng tôi. Còn bây giờ…” Anh dừng lại, khóe môi nhếch nhẹ. “Bây giờ lại giống người không cần ai cả.”
Tôi tựa người vào ghế, đáp bằng giọng lạnh nhạt:
“Có lẽ vì tôi nhận ra mình từng sống quá vô nghĩa.”
Anh khẽ cười, cúi đầu ký hợp đồng.
“Thú vị. Tôi thích những người biết nhận ra điều đó sớm.”
Hệ thống lập tức chen vào:
“Cảnh báo! Người chơi đang đi lệch hướng kịch bản! Nam phụ không được có thiện cảm với vai phụ.”
“Tự động kích hoạt sự kiện xung đột.”
Ngay khi câu cảnh báo kết thúc, cửa phòng họp bật mở.
Một cô gái bước vào với gương mặt trắng bệch: Tô Diệp Nhi.
“Anh Dư Hành!” – giọng cô ta run rẩy – “Em xin lỗi, em không biết anh họp ở đây...”
Theo kịch bản, đây là lúc Lâm Tư Du nổi điên, đổ nước cà phê vào người nữ chính vì ghen tuông.
Tôi nhìn xuống tách cà phê trên bàn, khẽ cười.
“Hệ thống,” tôi thì thầm trong đầu, “nếu tôi không hắt cà phê thì sao?”
“Sự kiện sẽ tự kích hoạt qua hành động thay thế. Tự động khởi tạo: trượt tay.”
Tôi liếc nhìn tay mình — nó thực sự đang run.
Một lực vô hình đang ép tôi nghiêng ly cà phê.
“Không đâu,” tôi siết chặt cổ tay, “đừng hòng.”
Cả người tôi run lên, mồ hôi lạnh túa ra, cảm giác như đang đấu với chính cơ thể mình.
Cố Dư Hành nhướng mày, nhận ra điều gì đó, vươn tay giữ cổ tay tôi lại.
“Cô sao thế?”
Tôi thở hắt ra, buông tách cà phê xuống bàn.
Ly cà phê rung lên, nhưng không đổ.
Một khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở.
Rồi anh ta nhẹ nhàng nói: “Có vẻ cô đang chống lại thứ gì đó.”
Tôi ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn thấu suốt của anh.
Có một tia sáng lóe lên trong đầu: Phải chăng anh ta cũng nhận ra điều bất thường trong thế giới này?
“Cảnh báo cực cao!” – giọng hệ thống vang dội. – “Người chơi tương tác sai tuyến. Hệ thống khẩn cấp khởi tạo lại cốt truyện.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì cảnh vật quanh tôi bắt đầu tan chảy.
Tường, bàn, người — tất cả hòa vào nhau như tranh sơn dầu bị đổ nước.
Tôi nghe tiếng hệ thống lạnh lẽo vang lên giữa không trung:
“Người chơi Lâm Tư Du, cô được sinh ra để chết.
Không có lựa chọn khác.”
Tôi cười, giữa dòng hỗn loạn mờ nhòe ấy.
Giọng tôi nhẹ nhưng kiên định:
“Thế thì hãy xem, một vai phụ có thể sống bao lâu khi không chịu chết.”
Tôi mở mắt lần nữa.
Xung quanh là căn hộ nhỏ, ánh sáng mờ ấm.
Bảng thông báo hiện ra:
[Tuyến kịch bản mới khởi tạo: ‘Thế Giới Sai Lệch’.]
[Lỗi không xác định. Hệ thống không kiểm soát được nhân vật.]
Tôi khẽ bật cười.
“Xin lỗi nhé, 003. Có vẻ tôi vừa hack được thế giới của anh rồi.”
“Tôi không sinh ra để chết cho người khác.
Tôi tồn tại để chứng minh rằng, ngay cả trong truyện của người khác – tôi vẫn có thể là chính mình.”
Hết chương 2.