vai phụ không cần cứu nữa

Chương 10: Thế Giới Bắt Đầu Phản Kháng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau buổi quay hôm đó, mọi thứ bắt đầu… sai.

Không phải sai nhẹ, mà là sai đến mức khiến cả thế giới run rẩy.

Buổi sáng, trợ lý của cô — Tiểu Lâm — vừa rót cà phê vừa nói:

— Chị Thư, kỳ lạ lắm. Em nhớ rõ hôm qua chị bảo hôm nay có cảnh quay, nhưng lịch đoàn phim giờ không có tên chị nữa.

Cô ngẩng đầu:

— Không có?

— Dạ, em kiểm tra rồi. Ngay cả tên chị trong danh sách diễn viên cũng bị xóa.

Cô cười khẽ, không kinh ngạc, không giận dữ — chỉ cảm thấy như đang đứng giữa một trò đùa được dàn dựng sẵn.

【Ký chủ, hệ thống đang tái thiết cốt truyện. Vai của bạn bị “thu hồi” để đảm bảo dòng chảy chính xác.】

【Vui lòng chấp nhận việc bị loại khỏi tuyến chính.】

Giọng máy lạnh lẽo vang lên trong đầu.

Cô đặt tách cà phê xuống, chậm rãi nói:

— Nghĩa là… tôi bị “xóa” thật rồi?

【Đúng. Nhưng nếu bạn đồng ý quay lại đúng kịch bản, hệ thống sẽ khôi phục vai diễn.】

Cô bật cười:

— Vậy là, tôi phải cúi đầu, giả vờ ác độc, rồi chết cho nữ chính toả sáng?

【Đó là vai trò của bạn.】

— Không, đó là vai trò các người viết ra. Còn tôi, tôi đang sống.

Trong khoảnh khắc cô dứt lời, hệ thống phát ra tiếng “rè rè” như bị lỗi mạch. Màn hình điện thoại trên bàn nhấp nháy, rồi đột nhiên hiện dòng chữ đỏ:

“Lỗi truyện cấp độ cao. Thế giới đang bất ổn.”

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa lớn.

Trên đường về khách sạn, cô thấy bảng quảng cáo lớn trước rạp chiếu — nơi vốn quảng bá cho phim mà cô đóng.

Hình ảnh nữ chính vẫn ở đó, nhưng cạnh cô… trống trơn. Không phải bị thay bằng người khác, mà là biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại.

Người qua đường vẫn mải nhìn bảng quảng cáo, nhưng khi cô hỏi:

— Cô gái đứng cạnh Lâm Uyển đâu rồi?

Họ chỉ cười:

— Gì cơ? Phim đó chỉ có một mình Lâm Uyển thôi mà.

Cô đứng sững.

Không gian xung quanh bỗng méo mó một chút, như thể có ai đó đang xóa từng chi tiết liên quan đến cô khỏi ký ức thế giới.

【Ký chủ, bạn đang đi ngược quy tắc. Nếu tiếp tục tồn tại, toàn bộ cấu trúc thế giới sẽ sụp đổ.】

Cô khẽ nhắm mắt.

Một ý nghĩ lóe lên — nếu cô bị xóa, vậy “ý thức” của cô sẽ đi đâu?

Trở lại thế giới thật ư? Hay là bị xóa sạch, như chưa từng có ai tên Hạ Thư?

Đêm.

Khi cô mở cửa phòng khách sạn, ánh đèn chớp tắt liên tục. Tivi bật lên dù không ai chạm. Màn hình hiện hàng loạt đoạn hội thoại:

“Hạ Thư không được tồn tại.”

“Hạ Thư là lỗi.”

“Xóa Hạ Thư, khôi phục trật tự.”

Cô bình tĩnh ngồi xuống giường, mỉm cười nhạt:

— Nếu sự tồn tại của tôi là lỗi… thì để xem, một lỗi có thể làm đổ cả thế giới không.

Cô mở laptop, truy cập bản kịch bản gốc — nơi hệ thống vẫn lưu trữ toàn bộ cốt truyện.

Trang đầu tiên hiện ra dòng chữ:

“Nữ phụ Hạ Thư — chết ở chương 12.”

Cô cầm bàn phím, xóa chữ “chết”.

Thay bằng hai chữ: “sống mãi.”

Ngay lập tức, toàn bộ màn hình sáng rực, rồi nổ tung ánh sáng trắng.

Âm thanh hệ thống hét lên:

【CẢNH BÁO TOÀN HỆ THỐNG. LỖI TỰ NHẬN THỨC CẤP S. THẾ GIỚI ĐANG SỤP ĐỔ!】

Xung quanh cô, không gian rung chuyển. Đồ vật biến dạng, tường gãy nứt như giấy mỏng.

Cô nhìn lên, giữa màn sương dữ dội, một giọng nam trầm từ hư không vang lên:

“Cô là ai mà dám thay đổi định mệnh này?”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

— Tôi là người không cần được viết nên. Tôi tự viết mình ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×