Ba ngày sau, đoàn phim bắt đầu quay phân cảnh quan trọng — cảnh nữ chính bị sỉ nhục trong buổi thử vai, sau đó được đạo diễn phát hiện tài năng và tỏa sáng.
Theo kịch bản gốc, cô – vai phụ Hạ Thư – sẽ là người châm chọc, khiến nữ chính bật khóc rồi bị khán giả ghét bỏ. Nhưng khi máy quay bắt đầu chạy, cô lại làm điều hoàn toàn khác.
Đạo diễn hô:
— Diễn!
Nữ chính Lâm Uyển khẽ cúi đầu, giọng run rẩy:
— Tôi… tôi chỉ muốn thử một lần, không ngờ lại làm phiền mọi người…
Theo kịch bản, cô phải bước tới, cười khẩy rồi nói: “Loại người không biết vị trí của mình như cô, trong giới này chỉ làm trò cười.”
Nhưng Hạ Thư chỉ nhìn cô ta, ánh mắt sâu thẳm.
Một khoảng lặng dài, khiến cả trường quay nín thở.
Cô nhẹ nhàng đáp:
— Ai cũng có lần đầu. Chỉ cần cô dám bước lên, không ai có quyền cười cả.
Không khí lập tức đóng băng.
Đạo diễn nhướng mày, biên kịch há hốc miệng, nhân viên hậu trường suýt làm rơi micro.
Nữ chính đứng chết lặng, không biết phải phản ứng ra sao.
Hệ thống gào lên trong đầu cô:
【Cảnh báo! Cảnh báo! Bạn đã hoàn toàn sai lệch kịch bản! Hành động này có thể làm sụp đổ logic của thế giới!】
Cô khẽ nhếch môi:
— Logic của thế giới này… chẳng phải do người khác viết sao?
【Nếu bạn tiếp tục, toàn bộ nhân vật sẽ rối loạn!】
— Thì rối loạn đi. Tôi sống không phải để làm hài lòng ai cả.
Cảnh quay kết thúc.
Đạo diễn im lặng thật lâu rồi bất ngờ vỗ tay:
— Cảnh vừa rồi… tốt! Có chiều sâu, có cảm xúc thật!
Cả đoàn phim ngẩn ngơ.
Biên kịch định lên tiếng phản đối, nhưng đạo diễn đã hạ giọng:
— Cô Hạ có thể giữ cảm xúc đó, tôi muốn thêm cảnh cho cô.
Hệ thống gần như “treo máy”:
【Không thể tính toán... Hệ thống đang tái cấu trúc cốt truyện…】
Cô mỉm cười nhẹ, quay đi.
Trước ánh mắt ghen ghét của nữ chính và ánh nhìn khó hiểu của ê-kíp, cô cảm thấy một điều rất rõ ràng:
— Từ giờ, không ai có thể điều khiển được cô nữa.
Đêm đó, cô ngồi một mình trong phòng khách sạn, mở kịch bản điện tử.
Những dòng chữ bắt đầu biến mất, như thể ai đó đang xóa từng chi tiết về cô ra khỏi câu chuyện.
【Cảnh báo cuối cùng. Nếu tiếp tục, bạn sẽ bị hệ thống loại bỏ khỏi thế giới này.】
Cô nhìn màn hình, đôi mắt phản chiếu ánh sáng xanh lục, khẽ thì thầm:
— Nếu biến mất là cái giá để sống thật… tôi sẵn sàng trả.
Trên màn hình, dòng chữ “Vai phụ Hạ Thư – chết ở chương 12” chợt mờ đi, rồi biến mất hoàn toàn.