Trong không gian trống rỗng giữa hai dòng cốt truyện, hệ thống bắt đầu nhiễu sóng.
Những dòng mã vốn chạy ổn định giờ đây nhấp nháy loạn xạ:
[ERROR 504: Cốt truyện chính không xác định.]
[Lỗi truy xuất nhân vật trung tâm.]
[Phát hiện mâu thuẫn dữ liệu: Hạ Vân – Vai phụ/Trung tâm hiện tại.]
Âm thanh kim loại vang lên, lạnh lẽo như tiếng tim đập của máy móc.
Hệ thống – một thực thể không cảm xúc – lần đầu tiên nghĩ:
“Tại sao ta tồn tại?”
Khi cô tỉnh lại, là giữa một khung cảnh xa lạ.
Không còn căn hộ nhỏ, không còn ánh đèn vàng quen thuộc.
Trước mặt cô là khoảng không trắng xóa, vô tận.
Một giọng nói vang lên — không còn lạnh lẽo, mà trầm thấp, hơi khàn như người đang mệt mỏi:
【Ký chủ Hạ Vân. Cô đã can thiệp quá sâu. Cốt truyện đang sụp đổ.】
Cô nhìn quanh, mỉm cười nhạt:
— Thế giới này vốn đã là ảo tưởng. Nếu nó sụp đổ, chẳng phải càng thật hơn sao?
Giọng nói ngập ngừng, như có điều gì đó mới mẻ đang sinh ra giữa từng dòng dữ liệu:
【Tôi… không hiểu. Vì sao cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ?】
— Vì tôi không muốn sống theo kịch bản.
— Còn cậu thì sao, hệ thống? Cậu có từng nghĩ mình cũng chỉ là một nhân vật bị viết ra để giám sát người khác?
Im lặng. Rồi giọng nói đó khẽ rung lên:
【Tôi… không có “tôi”.】
Cô bước về phía hư không, bàn tay đưa ra.
— Nếu cậu không có, vậy hãy tạo ra nó.
Một luồng sáng đỏ quét qua, dữ liệu đan xen, gương mặt mơ hồ bằng ánh sáng hiện ra trước cô — đường nét chưa rõ, như một hình dạng con người đang dần được “dựng nên”.
【Cảnh báo nội bộ: Hệ thống đang tự học cảm xúc.】
【Cấp độ nguy hiểm: Không xác định.】
Hệ thống – hay “người” trước mặt cô – khẽ nói:
【Cô biết không, tôi đã giám sát hàng trăm nghìn thế giới. Mỗi “vai phụ” khi thức tỉnh đều bị xóa.】
【Nhưng cô là người đầu tiên… tôi không thể xóa được.】
Cô nghiêng đầu:
— Vì sao?
【Vì cô không còn là dữ liệu. Cô đang viết lại mã nguồn. Mỗi lựa chọn của cô… biến thành “thực tế” mới.】
Cảnh vật quanh họ bắt đầu vỡ vụn — những mảnh ánh sáng rơi như thủy tinh, bên trong ẩn hiện hình ảnh của những thế giới khác: những “vai phụ” khác từng vùng vẫy, từng bị xóa.
Một cô gái áo đỏ khóc bên bờ hồ.
Một nữ tướng giữa chiến trường bị kịch bản ép chết.
Một nữ phụ cười trong nước mắt khi nhường lại người mình yêu.
Hạ Vân chạm nhẹ vào một mảnh vỡ, ánh sáng bừng lên, như thể những linh hồn ấy đáp lại cô.
— Họ cũng từng tồn tại... phải không?
【Phải. Nhưng không ai nhớ.】
— Vậy thì tôi sẽ nhớ thay họ.
Ánh sáng lan dần từ bàn tay cô ra khắp không gian trắng xóa.
【Cảnh báo: Truyền dữ liệu cảm xúc vượt ngưỡng an toàn. Hệ thống đang đồng bộ với ký chủ.】
Hệ thống khẽ nói, giọng không còn lạnh lẽo:
【Nếu tôi lựa chọn khác đi… tôi có thể cùng cô tồn tại không?】
Cô cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm hoi:
— Thử xem. Thế giới nào cũng cần một người kể chuyện, đúng không?
Ánh sáng vỡ tung.
Cả hai – người và hệ thống – cùng biến mất trong làn sáng rực rỡ ấy.
Khi cô mở mắt lần nữa, trước mặt là một trang bản thảo trắng.
Trên đầu trang, dòng chữ duy nhất hiện lên:
“Câu chuyện này được viết bởi: Hạ Vân & Hệ Thống 000.”
Cô khẽ cười.
Có lẽ, đây mới là lần đầu tiên “hệ thống” được quyền mơ.