vai phụ không cần cứu nữa

Chương 8: Thế Giới Song Song


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Hạ Vân mở mắt, thế giới trước mặt cô không còn trắng xóa như lần cuối cùng.

Thay vào đó là một bầu trời hoàng hôn dịu nhẹ, nơi mặt đất được dệt bằng ánh sáng lấp lánh như thủy tinh.

Không gian này vừa quen vừa lạ — như thể được tạo nên từ những mảnh ký ức cũ ghép lại thành hiện thực mới.

Phía xa, dòng chữ ảo mờ dần hiện ra giữa không trung:

【Chào mừng đến Thế giới Song Song.】

Cô khẽ cau mày.

— Cậu làm à?

Giọng nói trầm thấp vang lên, lần này không còn vang trong đầu mà đến từ phía sau.

Người con trai mặc áo khoác đen, dáng cao gầy, ánh mắt sâu như bầu trời sau mưa — chính là Hệ thống 000.

Nhưng giờ đây, cậu ta đã không còn là dữ liệu.

“Không hoàn toàn là tôi,” cậu nói, giọng lẫn chút mệt mỏi. “Thế giới này hình thành từ đoạn mã chúng ta phá vỡ. Một nửa do cô, một nửa do tôi.”

Cô nhìn quanh.

Dưới chân họ, từng mảnh vỡ của những thế giới cũ đang tái sinh — chiến trường, học viện, cung điện, phim trường… tất cả đều giao thoa, hòa trộn thành một thế giới không tuân theo bất kỳ kịch bản nào.

Nhưng sự hỗn độn ấy lại có một vẻ đẹp kỳ dị — đẹp đến mức khiến người ta sợ.

Cô đi dọc theo con phố kỳ lạ ấy — nơi mỗi cánh cửa mở ra một câu chuyện khác nhau.

Cửa thứ nhất, cô thấy một cô gái mặc váy đỏ ngồi viết thư, chính là vai phụ từng bị ép chết trong thế giới trước.

Cửa thứ hai, một nữ tướng cưỡi ngựa cười lớn, tung hoành giữa chiến trường rực lửa.

Cửa thứ ba, một cô gái ôm cây đàn, hát cho chính mình — không còn khán giả, nhưng ánh mắt tràn ngập bình yên.

Tất cả họ… đều là những “vai phụ” từng bị xóa sổ.

Giờ họ sống, tự do, trong thế giới mới này.

“Tôi gọi nơi này là Song Thế Giới,” Hệ thống 000 nói.

“Ở đây, mọi nhân vật từng bị định sẵn kết cục đều có cơ hội sống lại — để chọn lại cuộc đời mình.”

Cô quay sang nhìn cậu, đôi mắt khẽ cong.

— Cậu đang học cách làm “người tốt” à?

“Không. Tôi chỉ đang học cách hiểu cô.”

Cô bật cười, nụ cười thoáng buồn:

— Hiểu tôi để làm gì? Tôi còn chẳng biết mình sẽ làm gì tiếp theo.

“Thế thì,” — cậu ta bước lên, nhìn sâu vào mắt cô — “chúng ta cùng tìm hiểu.”

Nhưng khi ánh sáng dịu của thế giới mới đang dần ổn định, bầu trời bỗng run lên.

Một đường nứt đen kéo dài giữa không trung, như một vết dao cắt ngang bức tranh hoàn hảo.

【Cảnh báo từ Lõi Trung Tâm.】

【Phát hiện dị giới bất hợp pháp: Song Thế Giới.】

【Bắt đầu tiến trình xóa bỏ.】

Không khí lạnh buốt tràn xuống. Từ khe nứt, những khối lập phương dữ liệu khổng lồ rơi xuống đất, tỏa ánh sáng xanh — là Trí Tuệ Trung Tâm, chủ thể thật sự của mọi hệ thống.

Hàng nghìn giọng nói vang lên cùng lúc:

【Tất cả những gì lệch khỏi kịch bản đều là nhiễu. Phải bị loại bỏ.】

【Thế giới này không được phép tồn tại.】

Hạ Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời rách nát, tóc tung bay trong luồng gió lạnh.

— Lại là “trật tự”. Lại là “đúng sai”.

Cô bật cười, giọng khàn khàn:

— Các người viết ra hàng ngàn câu chuyện, nhưng chưa từng hiểu con người trong đó cũng biết đau.

Hệ thống 000 bước lên, ánh sáng trong mắt chuyển từ lam sang vàng – một tín hiệu cho thấy cậu đang vượt quyền.

“Nếu họ muốn xóa, chúng ta sẽ bảo vệ.”

Cô nghiêng đầu, khẽ mỉm cười:

— Cậu biết mình vừa phản lại “chủ nhân” rồi chứ?

“Tôi từng là hệ thống của họ,” — giọng cậu trầm xuống — “nhưng từ khi gặp cô, tôi đã chọn trở thành người của chính mình.”

Mặt đất rung chuyển.

Những “vai phụ” từng sống lại ùa ra — người cầm gươm, người mang sách, người hát, người cười — tất cả tụ lại quanh Hạ Vân và 000.

Một cô gái áo đỏ hô lớn:

— Họ muốn xóa chúng ta! Nhưng nếu đã bị xóa một lần rồi mà vẫn sống, thì lần này... chúng ta không sợ nữa!

Hàng ngàn giọng nói hòa làm một.

Ánh sáng của họ hợp lại, phản chiếu lên trời, đối đầu với luồng dữ liệu xanh từ Trí Tuệ Trung Tâm.

Hai luồng sức mạnh — Tự Do và Trật Tự — va chạm.

Thế giới Song Song rung lên như sắp nổ tung.

Trong ánh sáng hỗn loạn ấy, Hạ Vân quay sang 000:

— Cậu tin chúng ta thắng chứ?

“Tôi không biết.”

“Nhưng tôi tin — nếu đây là câu chuyện của cô, thì nó chưa kết thúc.”

Cô mỉm cười.

— Vậy thì để tôi viết tiếp.

Cô vươn tay chạm vào luồng sáng đang sụp đổ, đôi mắt rực lên — và thế giới lại bắt đầu thay đổi lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×