Sảnh chính của Đại Phát Tower toát ra một không khí hoàn toàn khác với VinaLand. Nếu nơi của Khiêm là sự hào nhoáng, phô trương với những chùm đèn lấp lánh và các bức tượng nghệ thuật đắt tiền, thì ở đây lại là sự tối giản đầy quyền lực. Gam màu chủ đạo là xám và trắng, nội thất hiện đại, mọi thứ đều ngăn nắp, lạnh lùng và hiệu quả.
An bước đến quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch. Cô gái ngồi đó ngước lên, mỉm cười một cách chuyên nghiệp.
"Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Kim Lan," An nói, giọng quả quyết, không một chút rụt rè.
Nụ cười của cô lễ tân hơi cứng lại. "Xin lỗi, Tổng Giám đốc không có lịch hẹn với cô hôm nay. Cô có thể cho tôi biết tên và công ty..."
"Tôi không có hẹn trước," An ngắt lời, đặt nhẹ chiếc cặp da lên mặt bàn. "Phiền cô nhắn lại với bà Lan, có người mang đến một món quà có thể khiến VinaLand mất ngủ vài đêm. Tên tôi là An."
Cô lễ tân sững người trước lời lẽ đầy tự tin và có phần ngạo mạn của An. Cô ta định từ chối, nhưng ánh mắt sắc lạnh của An khiến cô chùn bước. Sau một thoáng do dự, cô ta nhấc điện thoại nội bộ. Sau vài câu nói thì thầm, cô lễ tân đặt máy xuống, ánh mắt nhìn An đã có phần kiêng dè.
"Mời cô đi lối này. Tổng Giám đốc sẽ cho cô 10 phút."
An khẽ nhếch môi. Nước cờ đầu tiên đã thành công.
Văn phòng của "Bà đầm thép" cũng giống như con người bà, tối giản đến mức khắc nghiệt. Không một bức ảnh gia đình, không một vật trang trí thừa thãi. Bà Kim Lan, một người phụ nữ trạc ngũ tuần, mái tóc búi cao gọn gàng, mặc một bộ vest trắng thanh lịch, đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn. Ánh mắt bà sắc như dao cạo, nhìn thẳng vào An khi cô bước vào.
"Cô An?" bà Lan cất tiếng, giọng trầm và đều. "Nghe nói cô có 'món quà' cho tôi. Tôi không thích những người lãng phí thời gian của mình."
An không hề nao núng trước khí thế áp đảo của người phụ nữ này. Cô bình tĩnh bước tới, đặt bản kế hoạch The Eden lên bàn.
"Chào bà. Đây không phải là món quà, thưa bà. Đây là một cơ hội."
Bà Lan liếc xuống tập hồ sơ, rồi lại nhìn An, ánh mắt đầy vẻ dò xét. "Cô từng làm việc cho VinaLand. Lý do gì khiến tôi phải tin một người cũ của đối thủ?"
"Vì không ai hiểu rõ một pháo đài bằng chính người đã góp phần xây nên nó," An đáp rành rọt. "Và tôi biết chính xác vết nứt của pháo đài đó nằm ở đâu."
Cô lật trang đầu tiên của kế hoạch, một hình ảnh 3D phối cảnh khu đô thị The Eden hiện ra, xanh mướt và đầy sức sống.
"Dự án này, VinaLand đã từ chối. Giám đốc Marketing mới của họ, Trần Tuấn Khiêm, cho rằng nó quá tốn kém và không thực tế."
Bà Lan dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực. "Vậy tại sao tôi phải hốt lại một thứ mà đối thủ đã vứt đi? Đại Phát không phải là nơi thu nhặt đồ thừa, cô An à."
An mỉm cười. Đây chính là câu hỏi cô đang chờ đợi.
"Bởi vì Khiêm chỉ nhìn thấy những con số trước mắt. Anh ta cần thành tích nhanh chóng để củng cố địa vị. Còn bà," An nhấn mạnh, nhìn thẳng vào mắt bà Lan, "bà xây dựng đế chế. Bà nhìn thấy xu hướng của cả một thập kỷ tới. Bất động sản xanh không phải là tương lai, nó chính là hiện tại mà những kẻ thiển cận đang bỏ lỡ."
An bắt đầu phân tích. Cô nói vanh vách về những con số, về sự thay đổi trong hành vi của giới nhà giàu, về lợi nhuận khổng lồ trong dài hạn. Cô không chỉ trình bày về dự án, cô đang vẽ ra một viễn cảnh nơi Đại Phát sẽ trở thành kẻ tiên phong, bỏ xa VinaLand ở một phân khúc mà họ chưa bao giờ dám chạm tới.
Bà Lan không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Ánh mắt dò xét ban đầu dần thay thế bằng sự hứng thú. Bà không ngờ cô gái trẻ trước mặt lại có một bộ óc sắc sảo và tầm nhìn đáng gờm đến vậy. Cô ta không chỉ có thù với VinaLand, cô ta thực sự có tài.
Khi An kết thúc phần trình bày của mình, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng. Bà Lan cầm tập hồ sơ lên, lật xem từng trang một cách chậm rãi.
Mười phút đã trôi qua từ lâu.
Cuối cùng, bà ngẩng lên. Ánh mắt không còn lạnh lùng mà ánh lên một tia sáng khó đoán.
"Hồ sơ này, cứ để lại đây. Tôi cần thời gian xem xét kỹ lưỡng. Thư ký của tôi sẽ liên lạc với cô."
Đó không phải là một cái gật đầu, nhưng đối với một người như bà Kim Lan, đó đã là một sự công nhận.
"Cảm ơn bà đã dành thời gian," An nói, giọng bình thản. Cô xoay người, sải bước ra khỏi cửa, lưng thẳng tắp, không một chút do dự.
Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng. An bước vào thang máy, và chỉ khi cánh cửa kim loại sáng bóng phản chiếu hình ảnh của cô, cô mới cho phép mình nở một nụ cười nhỏ, bí ẩn và đầy tự tin.
Hạt giống đã gieo. Giờ chỉ cần chờ nó nảy mầm trong lãnh địa của kẻ thù.