Gió đầu xuân từ chân núi Vân Tâm thổi lên mang theo hương thông non và hơi sương lạnh. Cảnh vật vẫn tĩnh lặng như mấy trăm năm qua, chỉ có tiếng chuông sơn môn ngân vang, trầm mà dài, lan khắp thung lũng. Dưới chân núi, một bóng người nhỏ gầy chống gậy bước đi, áo vải xám loang bùn, trên vai đeo túi vải, và đôi mắt đen sâu như giấu cả bầu trời. Đó là “cậu” thiếu niên tên Vân Hoa.
Từ xa, tấm biển lớn “Vân Tâm sơn trang” ẩn hiện trong làn sương, nét chữ như rồng bay phượng múa, uy nghi mà lạnh lẽo. Vân Hoa ngước nhìn, trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc khó gọi tên — có hận, có sợ, có cả thứ hy vọng mong manh. Bảy năm trước, gia tộc nàng bị diệt trong đêm, chỉ còn lại một mình sống sót. Mọi manh mối đều dẫn về Vân Tâm sơn trang, nhưng nàng biết, muốn báo thù thì trước hết phải bước vào nơi ấy.
Một thiếu niên nghèo khổ bình thường không thể nào được nhận vào môn phái lớn nhất giang hồ, nhưng Vân Hoa đã chuẩn bị suốt ba năm. Nàng cắt tóc, bó ngực, học võ, luyện khí, giả giọng, từng chút từng chút biến mình thành một chàng trai khép nép ít nói. Trên giấy tờ, “cậu” là kẻ mồ côi, được người hành thương nhặt về. Không ai biết thân phận thật sự của nàng.
Trước cổng sơn môn, hai đệ tử áo lam canh gác nhìn nàng từ đầu đến chân. Một người cười nhạt:
– Ngươi là ai, đến đây làm gì?
Vân Hoa cúi đầu, giọng bình tĩnh:
– Tại hạ là Vân Hoa, đến ứng tuyển làm đệ tử tạp dịch.
Người kia liếc túi vải rách, khẽ hừ:
– Cả năm nay có mấy chục kẻ đến xin nhập môn, nghĩ Vân Tâm sơn trang là nơi từ thiện sao?
Nàng vẫn không ngẩng đầu. Giọng nói rành rọt, không hề run:
– Tại hạ có thư tiến cử của Trần bá ở trấn Hồi Phong.
Tên đệ tử hơi khựng lại, nhận lấy tờ giấy đã nhàu, nhìn dấu mộc, mặt dịu đi:
– Hóa ra là người của Trần bá. Vào đi, nhưng nhớ, ở đây kỷ luật nghiêm, sai một bước cũng bị đuổi xuống núi.
Vân Hoa khom người cảm tạ, bước qua cánh cổng lớn. Ánh sáng sớm chiếu xuống, hắt lên mái ngói cong, hồ sen mờ sương và những bậc đá dài vô tận. Trong khoảnh khắc ấy, lòng nàng run rẩy — bao năm trốn tránh, rốt cuộc cũng đã bước vào nơi khởi đầu của mọi thù hận.
Bên trong sơn trang, khí thế khác hẳn. Đệ tử qua lại đều ăn mặc chỉnh tề, khí chất trầm ổn, tiếng kiếm chạm nhau lanh lảnh. Mấy người tạp dịch dẫn nàng đi qua hành lang uốn lượn, đến một khu nhà nhỏ nằm sát rừng trúc. Một phụ nhân trung niên bước ra, ánh mắt nghiêm khắc.
– Ngươi là tân nhân? – Bà hỏi.
– Dạ, Vân Hoa.
– Từ nay phụ trách việc quét dọn sân Nam Viên, mỗi sáng phải dậy trước canh năm, không được chậm. Ăn ở trong phòng cuối dãy, ai sai khiến cũng phải nghe.
Vân Hoa khẽ gật, cúi đầu nhận lệnh.
Những ngày đầu trôi qua trong tĩnh lặng. Nàng làm việc như chiếc bóng, không nói nhiều, không thân với ai. Buổi tối, khi mọi người ngủ, nàng lén ra sân luyện quyền, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đôi tay rớm máu. Bởi nàng biết, muốn trả thù, phải mạnh hơn bất cứ kẻ nào nơi đây.
Một buổi sáng, tin truyền khắp sơn trang: Chưởng môn Tạ Liên Dực sau nửa năm bế quan sẽ chọn một đệ tử thân truyền. Tin ấy khiến cả trang chấn động. Ai cũng nói người này trẻ mà tài cao, từng phá vây mười vạn quân phản loạn, kiếm pháp như thần, lại lạnh như băng. Đối với đệ tử tạp dịch như Vân Hoa, đó là chuyện xa vời. Nhưng đêm ấy, khi nàng đứng nhìn đỉnh núi phủ sương trắng, trong lòng lại dấy lên linh cảm kỳ lạ — định mệnh dường như sắp khẽ chạm.
Ba ngày sau, sơn trang tổ chức khảo nghiệm. Từng nhóm đệ tử tạp vụ được gọi lên sân đá giữa núi để thử võ, tuyển chọn người làm trợ thủ trong lễ yến. Vân Hoa được phân đứng hàng cuối, chỉ để “làm nền”. Nhưng khi đến lượt, một sư huynh trong ban khảo thí ném một thanh kiếm gãy về phía nàng, cười khinh:
– Đến cả kiếm cũng không biết cầm, thôi, về quét sân đi.
Không nói lời nào, nàng vươn tay chụp lấy. Ánh kiếm gãy phản chiếu trong mắt, một đường sáng lóe lên. Chỉ một chiêu, chiếc lá rơi cách ba thước bị chém đôi, nửa lá xoay tròn trong gió. Toàn sân im lặng.
Vị sư huynh sững người, rồi lạnh giọng:
– Ai dạy ngươi?
– Tự học. – Nàng đáp, ánh mắt bình thản.
Tiếng xì xào nổi lên. Trong đám đông, một người áo trắng đứng tựa gốc tùng, tay cầm quạt gấp. Khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm, khí thế khác biệt. Khi ánh mắt hắn lướt qua, Vân Hoa bất giác rùng mình, tim đập nhanh một nhịp. Nàng biết hắn – Tạ Liên Dực, chưởng môn trẻ tuổi của Vân Tâm.
Tạ Liên Dực khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang lên:
– Tên gì?
– Vân Hoa.
– Học kiếm bao lâu?
– Ba năm.
Hắn nhìn chuôi kiếm gãy trong tay nàng, im lặng một lúc rồi nói:
– Nếu chỉ có ba năm, ngươi đã hiểu “tĩnh trong động”, xem ra thiên phú không tệ. Từ nay lên Kiếm Viện học tập.
Cả sân ồ lên. Một tạp dịch thấp hèn được chọn vào Kiếm Viện – chuyện chưa từng có. Người phụ trách quản lý tạp vụ định phản đối, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh của Tạ Liên Dực quét qua, hắn đã im bặt.
Vân Hoa quỳ xuống, dập đầu cảm tạ. Trong lòng, mâu thuẫn trào dâng. Nàng đã bước một bước lớn vào trung tâm của kẻ thù – nhưng người đứng trước mặt, với dáng vẻ tĩnh lặng như hồ thu ấy, thật sự là kẻ đã nhuốm máu gia tộc nàng sao?
Từ ngày vào Kiếm Viện, cuộc sống thay đổi hẳn. Nàng không còn là tạp dịch, được học võ, được giao kiếm thật. Dưới quyền của Tạ Liên Dực, mọi người đều khiếp sợ. Hắn ít nói, hành sự nghiêm khắc, dạy học như chém vào đá. Nhưng cũng chính sự lạnh lùng ấy khiến ai cũng kính trọng.
Một lần trong buổi luyện, Tạ Liên Dực đứng sau lưng chỉnh tư thế cho nàng. Tay hắn lạnh, giọng nói thấp khàn:
– Tâm ngươi còn tán. Khi ra chiêu, kiếm phải theo tâm, tâm phải như gương.
Nàng cắn môi, khẽ đáp:
– Vâng, sư phụ.
Hai chữ ấy vừa thốt ra, tim nàng đập mạnh. Từ nay, người nàng hận, lại trở thành thầy.
Đêm đó, nàng không ngủ. Ánh trăng đổ dài trên nền đá, mùi trúc thoang thoảng. Vân Hoa ngồi một mình, rút mảnh ngọc từ ngực ra ngắm. Đó là vật duy nhất cha mẹ để lại, mặt sau khắc hai chữ “Vân Tâm”. Nàng siết chặt, máu rịn nơi đầu ngón tay. “Rồi sẽ có ngày, ta biết hết chân tướng,” nàng thầm nhủ.
Ở một nơi khác của sơn trang, Tạ Liên Dực cũng chưa ngủ. Hắn đứng trên mái điện, nhìn xuống hàng đuốc xa xa. Gió thổi qua tóc, khiến tà áo tung bay. Trong mắt hắn, thoáng hiện một nét suy tư hiếm thấy. Bên cạnh, một hắc y nhân quỳ một gối:
– Chưởng môn, người đó có lai lịch khả nghi.
Tạ Liên Dực đáp hờ hững:
– Ta biết. Nhưng để y ở lại.
– Sao lại giữ?
Hắn không trả lời, chỉ khẽ liếc về phía hồ nước nơi ánh trăng rọi xuống. Dường như nơi ấy có một bóng người đang luyện kiếm một mình. Giọng hắn trầm xuống, lẫn trong tiếng gió:
– Có lẽ, y còn có việc chưa hoàn thành.
Người hắc y không dám hỏi thêm, cúi đầu lui xuống.
Trên hồ, Vân Hoa thu kiếm, hơi thở đứt quãng. Nàng ngẩng nhìn trăng, đôi mắt phản chiếu ánh bạc. Không biết rằng trên đỉnh điện kia, người mà nàng hận nhất đang dõi theo mình bằng ánh nhìn phức tạp.
Giữa trời xuân lạnh, hai linh hồn lặng lẽ xoay quanh nhau, chẳng biết rằng vận mệnh đã bắt đầu khép kín vòng tròn định sẵn.
Đêm ấy, chuông sơn trang lại vang lên, dài và trầm, như tiếng thở dài của những oan hồn trong gió.