Sáng sớm hôm sau, sương phủ dày khắp núi, cả Vân Tâm sơn trang chìm trong một màn trắng mờ ảo. Tiếng chuông từ đại điện ngân dài, từng hồi trầm thấp như thức tỉnh núi rừng. Trong sân Kiếm Viện, hàng chục đệ tử đã xếp hàng chỉnh tề, tay cầm kiếm, áo lam phấp phới theo gió. Vân Hoa đứng cuối hàng, hơi thở khẽ phả ra khói trắng, lòng không yên. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng được gặp trực tiếp vị chưởng môn thần bí kia trong tư cách đệ tử.
Khi mặt trời chưa lên hết đỉnh núi, một bóng áo trắng từ xa tiến đến. Dáng người cao, vai thẳng, từng bước nhẹ như gió lướt trên mặt hồ, không để lại tiếng động. Tạ Liên Dực xuất hiện giản dị đến mức khiến người ta quên mất hắn là chưởng môn. Chỉ một thân y phục trắng không hoa văn, mái tóc buộc bằng dải lụa bạc, gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng. Nhưng chính cái tĩnh lặng ấy lại khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Hắn bước đến trước hàng đệ tử, giọng nói vang lên không to nhưng rõ ràng, mang khí thế khiến kẻ khác vô thức cúi đầu:
– Kiếm đạo của Vân Tâm, trọng ở tâm, không ở hình. Kẻ luyện kiếm mà lòng rối loạn thì kiếm chẳng thể thuận. Hôm nay, ta chỉ dạy một điều: tĩnh.
Một câu ngắn ngủi, nhưng như có sức nặng vạn cân. Đám đệ tử đồng thanh đáp lời, âm vang khắp sân.
Vân Hoa cúi đầu, nhìn mũi giày dính sương. Nàng biết người này chính là Tạ Liên Dực – kẻ từng một mình chém chết thủ lĩnh bốn phái phản loạn ở Vân Thành, tên tuổi lừng lẫy khắp thiên hạ. Người đời ca tụng hắn là “Kiếm Tuyệt Thiên Hạ”, nhưng cũng gọi hắn là “Tạ Hàn Tâm” vì máu lạnh vô tình.
Giờ phút này, người ấy đứng ngay trước mặt nàng, chỉ cách vài bước. Mọi căm hận trong lòng bỗng hóa thành tảng băng nặng trĩu, không biết nên chém hay nên sợ.
Tạ Liên Dực đảo mắt nhìn quanh, dừng lại ở hàng cuối. Ánh mắt hắn chạm vào nàng. Lạnh, sâu, không mang chút cảm xúc.
– Vân Hoa.
– Có đệ tử.
– Lên đây.
Nàng bước ra, hai tay chắp trước ngực, cố giữ giọng bình tĩnh.
– Cầm kiếm.
Nàng rút kiếm, ánh thép lóe lên trong sương.
– Ra chiêu đầu ngươi học được.
Vân Hoa hít một hơi, vung kiếm, chiêu thức mang hơi hướng dân gian, không cầu hoa lệ. Nàng ra đòn liền mạch, động tác chuẩn nhưng thiếu khí thế. Khi thu chiêu, tim đập dồn dập.
Tạ Liên Dực không nói, chỉ khẽ nhướng mày. Tay hắn nâng nhẹ, đoạt lấy kiếm từ tay nàng. Động tác nhanh đến mức nàng chưa kịp phản ứng, thanh kiếm đã nằm trong tay hắn. Một tiếng gió rít lên, kiếm vung ra, chỉ một đường mảnh như tơ, cắt đôi lá trúc cách xa mấy trượng. Lá rơi xuống, hai nửa trùng khớp, không lệch một đường chỉ.
– Đây mới là “tĩnh trong động”. – Giọng hắn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn nàng như nhìn vật vô tri. – Ngươi luyện được hình, chưa có tâm.
Vân Hoa cúi đầu:
– Đệ tử xin chỉ giáo.
Tạ Liên Dực đặt chuôi kiếm vào tay nàng, ngón tay khẽ chạm qua mu bàn tay, lạnh như băng tuyết.
– Khi tâm loạn, kiếm lệch; khi tâm tịnh, kiếm như nước. Giữ được tâm thì không chiêu nào là sai.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác lạnh ngắt lan khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc, Vân Hoa thấy rõ sự khác biệt giữa bản thân và hắn: một người là vực sâu tĩnh lặng, một kẻ là con cá nhỏ đang vùng vẫy tìm đường thoát.
Buổi tập kết thúc, đệ tử tản đi. Vân Hoa vẫn quỳ trong sân, lau mồ hôi bằng ống tay áo. Cơn gió lạnh thổi qua khiến vết rách ở tay rát buốt. Đang định đứng lên, giọng nói trầm thấp vang sau lưng:
– Ngươi quên mang thuốc mỡ.
Nàng quay lại, thấy Tạ Liên Dực đứng dưới bóng trúc, ánh sáng lọc qua kẽ lá phủ lên gương mặt hắn những mảng sáng tối đan xen.
– Đệ tử không sao.
– Vết thương nhỏ, để lâu sẽ sinh mủ.
Giọng hắn không hề mang chút quan tâm, chỉ như đang nói một điều hiển nhiên. Nói xong, hắn ném cho nàng lọ sứ nhỏ rồi quay đi. Bóng áo trắng khuất dần nơi cuối hành lang, dáng đi ung dung mà lạnh nhạt.
Vân Hoa cầm lọ sứ trong tay, lòng không biết là cảm kích hay phẫn nộ. Người này thật sự là kẻ đã hạ sát gia tộc nàng sao? Nếu đúng, vì sao hắn có thể thản nhiên đến vậy?
Đêm xuống, nàng mở lọ thuốc, hương thảo dược dịu nhẹ tỏa ra. Bôi lên tay, chợt nhớ đến ánh mắt hắn khi nói hai chữ “tĩnh trong động” – ánh mắt ấy không có thù hận, cũng chẳng có thương cảm. Chỉ là sự cô độc vô biên.
Mấy ngày sau, Tạ Liên Dực vẫn đích thân giảng dạy. Mỗi khi hắn cầm kiếm, đệ tử xung quanh đều nín thở. Kiếm của hắn không cần chiêu thức hoa mỹ, chỉ một đường đơn giản mà như có linh hồn. Nhiều người nói rằng hắn đã đạt cảnh giới “kiếm nhập tâm, tâm nhập đạo”.
Vân Hoa lặng lẽ quan sát từng động tác, từng hơi thở. Càng nhìn, càng thấy hắn không giống một kẻ máu lạnh giết người vô tội. Nhưng lý trí nàng nhắc rằng mọi nghi ngờ đều bắt đầu từ Vân Tâm sơn trang, và Tạ Liên Dực chính là trung tâm của nơi này.
Một buổi chiều, trong giờ nghỉ, nàng bị hai đệ tử lớn chặn lại sau rừng trúc. Một tên cười nhạo:
– Tiểu tử mới, ngươi dựa vào đâu mà được chưởng môn để mắt? Có phải nịnh hót gì không?
– Ta không. – Vân Hoa lạnh giọng.
– Không à? – Hắn đẩy nàng ngã xuống đất. – Vậy chứng minh đi.
Nàng bật dậy, tay nắm chặt kiếm. Bóng cây lay động, ánh sáng chập chờn trên gương mặt nhỏ tuổi nhưng cứng rắn.
– Nếu muốn thử, cứ đến.
Hai tên kia cười ha hả, cùng xông lên. Vân Hoa tránh được chiêu đầu, nhưng ngay sau đó vai trúng đòn. Nàng lăn một vòng, mượn đà xoay người, kiếm gãy của nàng đánh bật kiếm đối phương, đường kiếm vừa nhanh vừa hiểm. Chỉ vài nhịp thở, hai kẻ kia bị hất ngã.
Đang lúc nàng thở dốc, tiếng nói lạnh vang lên phía sau:
– Kiếm pháp chưa thuần, tâm đã loạn.
Tạ Liên Dực xuất hiện từ bao giờ không ai hay. Ánh mắt hắn nhìn cảnh tượng hỗn độn dưới chân, chỉ khẽ nhíu mày. Hai đệ tử kia vội quỳ xuống run rẩy.
– Bị người yếu hơn đánh ngã, tự về Tư Viện chịu phạt.
Rồi hắn quay sang nàng:
– Còn ngươi, theo ta.
Nàng lặng lẽ đi theo hắn qua mấy hành lang dài, đến đình trúc ven hồ. Gió thổi, mặt nước dập dềnh phản chiếu bầu trời xám.
– Vì sao đánh nhau? – Hắn hỏi.
– Họ khiêu khích trước.
– Giang hồ vốn chẳng cần lý do. Kẻ mạnh mới có quyền nói phải trái. Ngươi thắng được hai người, nhưng chiêu pháp còn vụng. – Hắn ngẩng đầu nhìn xa, giọng nhẹ như gió. – Nếu gặp địch thật, ngươi chết từ chiêu đầu tiên.
Nàng im lặng.
– Ngươi hận ta không? – Đột nhiên hắn hỏi, khiến nàng sững người.
– Đệ tử... sao lại hận sư phụ?
Khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười nhạt đến mức khó phân thật giả:
– Ánh mắt ngươi không giống những kẻ khác. Nó chứa lửa, nhưng lửa bị nén.
Nàng cắn môi, tim đập loạn. Hắn đã nhận ra điều gì sao?
– Ngươi có bí mật. – Hắn nói tiếp, giọng không hề trách móc, chỉ như đang nói về thời tiết. – Nhưng ta không quan tâm. Trong kiếm, chỉ cần ngươi không dối bản thân là đủ.
Nói rồi, Tạ Liên Dực rời đi, để lại nàng đứng ngây người. Cơn gió lạnh từ hồ thổi qua làm tà áo nàng phất lên, mang theo mùi ẩm của nước và hương trúc.
Đêm đó, Vân Hoa không ngủ được. Nàng ngồi bên cửa, nghe tiếng gió rít ngoài rừng. Câu nói “ngươi có bí mật” cứ vang lên trong đầu. Hắn thật sự biết, hay chỉ thử nàng?
Từ xa, tiếng đàn văng vẳng. Là khúc “Hàn Tâm Điệu” – khúc nhạc chỉ Tạ Liên Dực từng gảy. Âm thanh lạnh buốt, mỗi tiếng dây như giọt sương rơi trên thép. Nhưng giữa những nốt nhạc ấy, Vân Hoa nghe thấy một thứ khác: cô độc, và mệt mỏi.
Có lẽ người này không đơn giản như lời đồn.
Khi ánh trăng lên cao, nàng ra ngoài. Giữa sân trúc, Tạ Liên Dực ngồi bên bàn đá, trước mặt là cây đàn cổ, ngón tay dài khẽ lướt qua dây. Thấy nàng, hắn dừng lại.
– Ngươi chưa ngủ?
– Đệ tử nghe tiếng đàn.
– Tiếng đàn này vốn dùng để trấn tâm. Nếu ngươi nghe thấy bất an, chứng tỏ tâm chưa tĩnh.
Nàng cúi đầu:
– Xin sư phụ chỉ dạy.
Tạ Liên Dực đứng dậy, nhìn nàng hồi lâu. Ánh trăng phủ lên áo trắng, khiến hắn tựa như người trong tranh. Giọng hắn thấp, mang chút mệt mỏi:
– Trong lòng ngươi có hận. Người có hận không thể luyện kiếm đến cùng. Nếu muốn mạnh, phải học cách buông.
– Nhưng có những thứ... không thể buông. – Nàng lỡ miệng nói ra.
Hắn khẽ nhướng mày:
– Vậy giữ lấy, nhưng đừng để nó chi phối ngươi.
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc cắt qua màn đêm, khiến Vân Hoa không thể đáp lại.
Một lát sau, hắn xoay người, nói nhỏ:
– Từ mai theo ta luyện riêng.
– Riêng... sao ạ?
– Kiếm pháp của ngươi khác. Nếu để chung, sẽ lệch đạo.
Nói xong, hắn rời đi, để lại mùi đàn thoảng trong gió.
Vân Hoa nhìn bóng lưng ấy xa dần, cảm giác trong lòng phức tạp không sao gọi tên. Nàng nên vui vì được chưởng môn dạy riêng, hay sợ vì hắn đã nhìn thấu mình?
Giữa đêm tĩnh mịch, trăng soi bóng hai người – một đứng trên bờ, một trong nước. Cả hai đều lạnh, đều lặng, và đều mang trong lòng một vết thương không thể lành.