vân hoa lệ ảnh

Chương 15: Nụ cười trong mưa đá


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa đá bất ngờ trút xuống Huyết Lĩnh vào buổi sớm, từng hạt rơi như búa đập lên mặt đất, tạo thành âm thanh chát chúa, vang vọng giữa các vách núi cao ngất. Không gian lạnh lẽo, ánh sáng le lói từ khe đá xuyên qua lớp mây mù dày đặc, khiến cảnh vật trở nên huyền ảo và rùng rợn. Vân Hoa và Tạ Liên Dực đang di chuyển trong cấm địa, ánh mắt vừa tập trung vừa cảnh giác, từng bước đi đều phải cân nhắc, bởi trong cơn mưa đá, một sơ suất có thể khiến họ rơi vào tử thần.

– Sư phụ… – Vân Hoa thở hổn hển, tay siết chặt chuôi kiếm – mưa đá này… chẳng khác nào trời giáng thử thách.

Tạ Liên Dực nghiêng người né một viên đá to rơi trúng gốc cây, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng chút nụ cười hiếm hoi:

– Đây không chỉ là thử thách thiên nhiên. Giang hồ, cấm địa, và sinh tử luôn đi liền nhau. Ngươi phải học cách giữ bình tĩnh, ngay cả khi mọi thứ xung quanh muốn hủy hoại ngươi.

Vân Hoa gật đầu, mặc dù cơ thể vẫn căng cứng vì lạnh, nhưng trong lòng trỗi dậy một cảm giác mạnh mẽ: sự sống còn không chỉ dựa vào võ công mà còn vào ý chí, sự nhạy bén và khả năng kết nối với sư phụ trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất.

Họ tiến vào một hành lang đá hẹp, nơi mưa đá xuyên qua khe hở trên vách núi tạo thành những tia sáng nhấp nháy, lấp lóa trên đá ẩm. Bóng của hai người in lên tường, trông vừa cô độc vừa kiên cường. Vân Hoa cẩn thận bước theo, vừa quan sát dấu hiệu của cổ mộ, vừa nghe ngóng mọi chuyển động xung quanh.

Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên phía sau: một tảng đá lăn xuống, chắn lối đi. Vân Hoa lập tức nhảy lùi về phía sư phụ, vừa né tránh vừa quan sát. Tạ Liên Dực xuất chiêu nhanh như chớp, dùng tay đỡ viên đá, và đá nó bật ra xa, tạo khoảng trống để họ tiếp tục di chuyển.

– Ngươi có ổn không? – Hắn hỏi, giọng trầm và bình tĩnh.

– Ổn… – Vân Hoa đáp, tim vẫn đập mạnh, nhịp thở hổn hển – nhưng… mưa đá này… khiến đệ tử khó tập trung.

Tạ Liên Dực nhìn nàng, ánh mắt chạm ánh mắt, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Sự gắn kết sư đồ, vốn đã âm thầm phát triển từ những trận chiến, giờ trở nên rõ rệt. Một luồng ấm áp dịu dàng len lỏi trong tim nàng, giữa không gian lạnh lẽo và nguy hiểm.

Họ tiếp tục đi sâu vào cấm địa, đến một khoảng trống lớn, nơi mưa đá rơi mạnh nhất, tạo thành màn sương nhỏ li ti, hòa cùng âm thanh vang vọng của đá và nước. Bỗng từ phía trước, một bóng người thấp thoáng, ánh mắt sắc bén và nhanh nhẹn, lao tới với tốc độ kinh người. Vân Hoa lập tức rút kiếm, chuẩn bị chiến đấu.

– Sư phụ… – Cô thầm nhủ – liệu có kẻ nào theo dõi chúng ta?

Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, Tạ Liên Dực lao tới, tay chặn đòn của kẻ thù, trong khi Vân Hoa dùng Thủy Lôi Chỉ uyển chuyển phản công, khiến đối phương phải lùi lại vài bước. Họ phối hợp nhuần nhuyễn, vừa tấn công vừa né tránh, giữa màn mưa đá dữ dội.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, Vân Hoa nhận ra một điều: không chỉ võ công mà cả sự hiểu ý, sự tin tưởng giữa hai người cũng là vũ khí mạnh nhất. Mỗi chiêu thức, mỗi né tránh đều kết nối với nhịp thở và cử động của sư phụ, tạo nên một dòng chảy uyển chuyển nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Kẻ thù không phải là thường nhân. Đòn đánh của hắn vừa hiểm độc vừa nhanh nhẹn, buộc Vân Hoa và Tạ Liên Dực phải vận dụng toàn bộ võ công lẫn trí tuệ chiến đấu. Một cú đá mạnh từ đối phương làm rung chuyển nền đá, khiến cả hai mất thăng bằng, lướt qua từng tảng đá nhọn, từng vũng nước bùn.

Vân Hoa cảm nhận rõ sự nguy hiểm. Trong nhịp tim dồn dập, nàng nhận ra rằng nếu không phối hợp nhịp nhàng với sư phụ, cả hai có thể gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Nhìn vào mắt Tạ Liên Dực, nàng thấy sự quyết tâm lạnh lùng, nhưng cũng đầy tin tưởng. Một luồng cảm xúc ấm áp trào dâng, khiến tim nàng vừa run vừa mạnh mẽ.

– Nhanh lên! – Hắn hét khẽ – né sang bên phải!

Vân Hoa lập tức phản ứng, nhảy lên một tảng đá cao, tránh cú chém từ kẻ thù, đồng thời tung chiêu phản công. Nhịp điệu chiến đấu vừa hỗn loạn vừa nhuần nhuyễn, như một điệu múa sinh tử giữa mưa đá, giữa nguy hiểm và sự sống còn.

Sau một hồi đấu trí, đấu lực, kẻ thù bị ép lùi về phía mép vực. Vân Hoa và Tạ Liên Dực đứng sát nhau, thở hổn hển, tay siết chặt vũ khí, mắt dõi theo từng động tác của đối phương. Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện giữa cơn mưa đá, chỉ còn tiếng mưa rơi lác đác và tiếng thở dồn dập.

– Ta… ta không sao… – Vân Hoa thốt lên, giọng run run nhưng ánh mắt rực sáng quyết tâm.

Tạ Liên Dực nhìn nàng, đôi mắt lạnh nhưng dịu dàng hơn thường ngày. Một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn, nụ cười đầu tiên mà Vân Hoa từng thấy, giữa bão táp mưa đá và hiểm nguy giang hồ.

– Ngươi… – Hắn nói khẽ – dũng cảm hơn ta tưởng.

Vân Hoa lặng người, cảm giác lạ lùng len lỏi khắp cơ thể. Nụ cười đó, trong màn mưa đá dữ dội, khiến tim nàng chộn rộn, vừa cảm phục vừa ấm áp. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, mối quan hệ sư đồ không chỉ là trách nhiệm, mà còn trở nên gần gũi, tin cậy và chân thành.

Sau khi kẻ thù bỏ đi, cả hai tiếp tục di chuyển, ánh mắt vẫn luôn dõi theo mọi ngóc ngách trong cấm địa. Mưa đá giảm dần, nhưng không gian vẫn đầy âm u, rêu phủ trên đá, nước nhỏ rơi từ trần hang như nhịp trống giang hồ, nhắc nhở họ rằng mọi thử thách chưa kết thúc.

Vân Hoa bước đến bên sư phụ, giọng khẽ:

– Sư phụ… đệ tử… cảm thấy… yên tâm hơn khi có ngươi bên cạnh.

Tạ Liên Dực liếc nàng một cái, ánh mắt vừa lạnh vừa dịu:

– Giang hồ hiểm nguy, nhưng khi sinh tử tương liên, ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm. Hãy ghi nhớ: sự sống còn không chỉ nhờ võ công, mà còn nhờ sự tin tưởng và phối hợp.

Vân Hoa gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc vừa mới mẻ vừa sâu sắc. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa hai người đã âm thầm nảy nở, trong từng trận đấu, từng bước đi nguy hiểm, và trong cả những khoảnh khắc sinh tử tương liên như thế này.

Họ dừng lại bên một tảng đá lớn, mưa đá đã giảm, chỉ còn những hạt mưa nhỏ rơi lác đác. Vân Hoa ngồi xuống, tay vẫn siết chuôi kiếm, nhưng ánh mắt lộ vẻ dịu dàng khi nhìn Tạ Liên Dực.

– Sư phụ… – Cô thầm thì, giọng run run – lần đầu tiên… đệ tử cảm nhận được… sự yên tâm, dù xung quanh vẫn nguy hiểm.

Tạ Liên Dực im lặng, chỉ đặt tay lên vai nàng, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, trong mưa đá và cổ mộ âm u, là một khoảng lặng giữa sinh tử, là nụ cười hiếm hoi giữa những giọt mưa dữ dội của giang hồ.

Vân Hoa cảm nhận từng nhịp tim của mình, từng hơi thở dồn dập, và nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, tình cảm giữa hai người đã trở thành một sức mạnh vô hình, kết nối họ vượt qua mọi hiểm nguy, mọi thử thách, và mọi âm mưu trong giang hồ.

– Nụ cười… trong mưa đá… – Cô thầm nghĩ, ánh mắt sáng rực – sẽ là dấu hiệu để đệ tử biết rằng, bất kể hiểm nguy đến đâu, vẫn có người đồng hành, vẫn có sự tin tưởng, và vẫn có sức mạnh để đối mặt với mọi sinh tử trong giang hồ.

Ánh sáng le lói từ khe đá chiếu xuống, phản chiếu trên mặt nước và đá rêu, tạo thành một khung cảnh vừa rùng rợn vừa đẹp đẽ, như minh chứng cho mối quan hệ vừa nảy nở, vừa gắn kết trong hiểm nguy. Vân Hoa đứng lên, tay siết chặt kiếm, mắt dõi theo con đường phía trước: giang hồ còn dài, hiểm nguy còn nhiều, nhưng nàng không đơn độc nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×