Mưa rả rích kéo dài cả đêm, hòa cùng tiếng gió rít từ rặng núi trùng điệp của Huyết Lĩnh, làm mọi thứ trở nên ẩm ướt và âm u. Sau đêm bị truy sát, Vân Hoa và Tạ Liên Dực không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui. Họ chạy dọc theo các lối mòn trong rừng, từng bước đi đều cẩn trọng, từng nhịp thở đều căng thẳng, bởi sau lưng là những cao thủ vẫn đang truy sát, ánh mắt sắc lạnh và kiếm khí đe dọa từng khoảnh khắc sinh tử.
– Sư phụ… – Vân Hoa khẽ thở, tay siết chặt chuôi kiếm – có cách nào thoát không?
Tạ Liên Dực lắc đầu, ánh mắt lạnh như băng nhưng vẫn tràn sự quyết đoán:
– Chúng ta phải đi sâu vào cấm địa. Ở đó, ít người dám bén mảng, và ít nhất, ta có thể tìm thời gian để nắm bắt tình hình, và… tìm manh mối về Bích Huyết Kiếm Phổ.
Vân Hoa gật, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng. Cấm địa, nơi được giang hồ truyền tai là “cổ mộ của những bí ẩn”, vừa nguy hiểm vừa cổ quái, là nơi không ai dám bước chân nếu không thực sự can đảm. Nhưng với họ lúc này, đó là lựa chọn duy nhất: ẩn nấp, sống sót, và tìm sự thật.
Hai người rẽ vào một khe núi hẹp, nơi chỉ vừa đủ hai người đi cạnh nhau. Rễ cây, đá nhô lên và sương mù dày đặc khiến cảnh vật trở nên ma mị. Vân Hoa cảm nhận rõ mùi đất ẩm, mùi rêu mốc, và cả sự tĩnh lặng kỳ lạ mà chỉ có cấm địa mới có. Mỗi bước đi đều phải quan sát kỹ, bởi một sai lầm có thể khiến họ rơi vào bẫy.
– Sư phụ… – Cô khẽ hỏi – liệu cấm địa này… có nguy hiểm không?
– Nguy hiểm… nhưng nguy hiểm còn tốt hơn bị truy sát giữa rừng. – Tạ Liên Dực đáp, giọng trầm – Hãy theo sát ta, và đừng rời mắt khỏi mọi chi tiết.
Vân Hoa theo sát, nhịp tim rộn rã. Cô nhận ra rằng, càng tiến sâu vào cấm địa, không chỉ mối nguy hiểm tăng lên, mà những bí mật của giang hồ cũng sẽ dần hé lộ.
Sau một giờ di chuyển, họ đến một vách đá dựng đứng, được che phủ bởi rêu và dây leo già cỗi. Tạ Liên Dực quan sát xung quanh, rồi dùng lực kéo một tảng đá lớn, để lộ một hốc đá sâu hun hút, như một cánh cửa mở ra cổ mộ. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ đủ chiếu vào khoảng trống hẹp, khiến khung cảnh càng thêm ma quái.
– Đây… là lối vào cấm địa. – Hắn nói, giọng trầm lạnh – Bên trong… có thể tìm thấy manh mối về Bích Huyết Kiếm Phổ, nhưng cũng có nguy hiểm không ai lường trước được.
Vân Hoa hít sâu, ánh mắt sáng lên quyết tâm. Cổ mộ, cấm địa, hay bất kỳ hiểm nguy nào, nàng đều phải bước qua. Đây không chỉ là nhiệm vụ báo thù, mà còn là cơ hội tìm kiếm sự thật, hé lộ bí mật về kẻ diệt môn.
Họ bước vào hốc đá, không gian tối tăm lập tức bao phủ, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng và tiếng mưa nhỏ thấm từ khe đá. Không khí ẩm thấp, lạnh lẽo và hôi mốc. Vân Hoa cảm nhận từng hơi thở của mình, từng nhịp tim dồn dập, trong khi mắt vẫn dõi theo mọi chi tiết xung quanh.
Một khúc mỏm đá trơn trượt khiến họ phải khom người và luồn qua, dẫn đến một hành lang hẹp, hai bên là tường đá phủ rêu. Bên trên, những dấu vết cổ xưa, những ký hiệu khắc trên đá, ánh sáng le lói từ ngọn đuốc họ mang theo phản chiếu, khiến mọi thứ vừa huyền bí vừa rùng rợn.
– Ngươi thấy chưa… – Tạ Liên Dực nói khẽ, tay quét qua một bức tường đá – đây là dấu vết cổ xưa, rất lâu đời. Một số ký tự có thể liên quan đến Bích Huyết Kiếm Phổ.
Vân Hoa bước đến, đôi mắt sáng rực, quan sát kỹ từng nét khắc. Một loạt ký tự cổ, hình dạng giống như kiếm, máu, và mây khói được khắc lên đá, khiến nàng rùng mình. Cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người: vừa tò mò vừa sợ hãi.
– Sư phụ… – Nàng thì thầm – có phải… đây chính là manh mối mà chúng ta tìm?
Tạ Liên Dực gật, ánh mắt sâu thẳm:
– Có thể. Nhưng phải cẩn thận. Những cổ mộ như này không chỉ lưu giữ manh mối, mà còn là bẫy cho những kẻ thiếu kinh nghiệm. Mỗi bước đi đều phải tính toán, không thể sơ hở.
Vân Hoa siết chặt chuôi kiếm, hít sâu, bước tiếp. Trong lòng nàng vừa phấn khích vừa lo lắng: sự thật về Bích Huyết Kiếm Phổ dường như sắp được hé lộ, nhưng đồng thời, nguy hiểm cũng tăng gấp bội.
Khi đi sâu vào lòng cổ mộ, họ phát hiện một căn phòng lớn, hai bên là các hòm đá phủ rêu, giữa phòng là một tấm bia khắc những ký tự lạ. Tạ Liên Dực tiến tới, chậm rãi quét tay lên bia đá, ánh mắt sắc bén đọc từng dòng.
– Đây… – Hắn nói khẽ, giọng trầm – Bích Huyết Kiếm Phổ. Những ký tự này hé lộ vị trí, cách sắp xếp và… mục đích của thanh kiếm trong quá khứ.
Vân Hoa bước đến gần, cảm giác vừa hồi hộp vừa bàng hoàng. Cô không ngờ, bí mật mà nàng tìm kiếm lại nằm trong nơi lạnh lẽo, tĩnh mịch, và nguy hiểm đến vậy. Những ký tự, những hình ảnh khắc trên đá như kể một câu chuyện, một câu chuyện về quyền lực, âm mưu, và cả máu.
– Sư phụ… – Cô thở nhẹ – vậy… Bích Huyết Kiếm Phổ thực sự tồn tại? Và… liên quan đến kẻ diệt môn?
Tạ Liên Dực gật, ánh mắt lóe lên tia suy tư:
– Có khả năng. Thanh kiếm này, hay những bí mật liên quan, chính là chìa khóa để tìm ra kẻ thù, và cũng là nguyên nhân khiến Vân Tâm sơn trang bị diệt. Ngươi cần nhớ: mọi manh mối đều được giấu kỹ, và kẻ thù luôn theo dõi.
Vân Hoa cảm nhận dòng máu nóng trỗi dậy trong cơ thể. Từng manh mối, từng ký tự khắc trên đá, từng âm thanh rùng rợn trong cổ mộ đều khiến nàng rùng mình, nhưng đồng thời cũng kích thích quyết tâm. Cô biết rằng, để trả thù, để tìm ra sự thật, nàng phải bước tiếp, bất chấp mọi hiểm nguy.
Một tiếng động vang lên từ phía hầm tối. Vân Hoa nhảy dựng, tay siết chặt chuôi kiếm, mắt dõi theo bóng tối. Tạ Liên Dực nhanh chóng đứng chắn phía trước, ánh mắt như dò xét mọi chuyển động. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi nhỏ và tiếng gió lọt qua khe đá.
– Có kẻ khác… – Hắn nói khẽ – Giang hồ không bao giờ yên tĩnh. Mỗi manh mối đều khiến kẻ khác chú ý.
Vân Hoa thở hổn hển, nhịp tim rộn rã, nhưng ánh mắt rực quyết tâm:
– Đệ tử… sẽ không để bất cứ ai cản đường. Bích Huyết Kiếm Phổ… và sự thật về kẻ diệt môn… đệ tử sẽ tìm ra.
Họ tiếp tục khám phá cổ mộ, từng phòng, từng hầm, từng tấm bia khắc, từng hòm đá. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, nhưng mọi nguy hiểm, mọi rùng rợn, chỉ làm tăng thêm quyết tâm của Vân Hoa. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cấm địa không chỉ là nơi ẩn náu, mà còn là nơi hé lộ sự thật, nơi thử thách trí tuệ, võ công, và cả bản lĩnh của nàng.
Trời ngoài núi bắt đầu hửng sáng, ánh sáng xuyên qua khe đá chiếu vào căn phòng, phản chiếu trên những ký tự cổ trên bia đá. Vân Hoa đứng bên sư phụ, tay siết chặt chuôi kiếm, mắt dõi theo từng chi tiết. Cô nhận ra rằng, manh mối về Bích Huyết Kiếm Phổ đã nằm ngay trước mắt, nhưng để giải mã, nàng còn phải tiếp tục bước đi, tiếp tục đối mặt với nguy hiểm, và tiếp tục chiến đấu trong giang hồ loạn thế.
– Khúc hoàng tuyền… đã dẫn chúng ta đến đây. – Vân Hoa thầm nghĩ, ánh mắt sáng rực – và từ giờ… mọi manh mối, mọi bí mật, mọi kẻ thù… đều sẽ phải đối mặt với đệ tử.
Cổ mộ chìm trong ánh sáng le lói của buổi sớm, những ký tự trên bia đá như nhấp nháy, nhắc nhở rằng giang hồ chưa từng yên bình, và mọi hành trình tìm kiếm sự thật đều đầy hiểm nguy nhưng cũng đầy quyết tâm và hy vọng.