Thanh Ngưu Trấn và Kẻ Bị Ruồng Bỏ
Nắng chiều tà buông xuống Thanh Ngưu Trấn, nhuộm vàng những mái ngói cũ kỹ và con đường lát đá xám xịt. Đây là một trấn nhỏ nằm dưới chân Thanh Vân Tông, một trong ba đại môn phái của Vân Lam Quốc. Linh khí ở đây dồi dào hơn các vùng đất phàm nhân khác, nhưng đối với Lâm Phàm, 16 tuổi, nó chẳng khác gì không khí lạnh lùng, vô dụng.
Lâm Phàm không phải là con cháu của Thanh Vân Tông, mà là một đệ tử ngoại môn sống tại trấn, làm công việc tạp vụ để đổi lấy vài viên Linh Thạch Hạ Phẩm ít ỏi. Cậu có một bí mật mà cả trấn đều biết: cậu là một Phế Căn.
Trong thế giới tu tiên, căn cốt quyết định mọi thứ. Người có Thiên Linh Căn như ánh trăng trên đỉnh núi, dễ dàng hấp thụ linh khí. Kẻ có Phàm Căn như bùn lầy, khó khăn lắm mới bước được vào Luyện Khí Kỳ. Còn Lâm Phàm? Căn cốt của cậu không chỉ kém cỏi mà còn có một lỗ hổng bí ẩn, hấp thụ linh khí nhanh chóng nhưng lại tuôn ra ngoài còn nhanh hơn. Sau ba năm khổ luyện, pháp lực của cậu vẫn chỉ quanh quẩn ở Luyện Khí Tầng Một—cấp độ mà một đứa trẻ bảy tuổi có thể đạt được.
Ngày hôm đó, Lâm Phàm đang cọ rửa một chiếc Phi Kiếm dính đầy bùn của Lý Cảnh, một đệ tử nội môn có tiếng trong Tông Môn. Lý Cảnh đứng khoanh tay, khuôn mặt đầy vẻ châm chọc.
"Lâm Phàm, tay ngươi không run đấy chứ?" Lý Cảnh cười khẩy, giọng điệu cao ngạo. "Cọ rửa Phi Kiếm của ta mà run rẩy, chẳng lẽ ngươi đang ghen tị sao? Ghen tị vì ta đã đạt Luyện Khí Tầng Bảy ở tuổi 18? Ngươi phải biết, với cái căn cốt rách nát của ngươi, dù có làm việc cho ta đến già cũng không chạm nổi ngưỡng đó đâu."
Lâm Phàm cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt đã quá quen với sự sỉ nhục. "Đệ tử không dám. Chỉ là Phi Kiếm này dính bùn quá nặng, cần chút sức lực."
"Hừ! Giả dối!" Lý Cảnh đột nhiên đá vào chiếc xô đựng nước bẩn. Nước bắn tung tóe, làm ướt một nửa thân Lâm Phàm. "Ngươi là đồ phế vật, đừng hòng làm dơ Phi Kiếm của ta. Câm miệng lại và làm cho sạch đi. Nếu không, ngày mai ngươi sẽ không có dù chỉ một viên Linh Thạch."
Lâm Phàm cắn chặt răng, đưa tay lau nước bẩn trên mặt. Sự tủi nhục không phải là điều mới mẻ, nhưng cảm giác bất lực vì không thể tu luyện như một cái gai đâm sâu vào tâm can cậu. Cậu nhặt xô lên, lặng lẽ đi lấy nước khác. Lý Cảnh cười to, rồi phóng Phi Kiếm bay vút lên trời, bỏ lại một làn gió lạnh lẽo.
Chiếc Lòng Đèn Cổ và Hòn Đá Kỳ Lạ
Đêm đến, Lâm Phàm trở về căn chòi rách nát của mình ở rìa trấn. Trong căn chòi lạnh lẽo, vật đáng giá duy nhất là một chiếc Lòng Đèn Cổ.
Chiếc lòng đèn này là di vật duy nhất mẹ cậu để lại trước khi mất. Nó không hề phát sáng, cũng không có vẻ gì là một Pháp Khí. Vỏ ngoài của nó được chạm khắc những hoa văn cổ xưa, kỳ dị, luôn lạnh buốt khi chạm vào. Từ bé, Lâm Phàm đã tin rằng mẹ cậu là một người tu tiên, và chiếc lòng đèn này chứa đựng bí mật.
Hôm nay, sau khi bị sỉ nhục, cậu quyết định thử lần cuối.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng trên chiếc chiếu rách. Cậu đặt chiếc lòng đèn lạnh lẽo vào lòng bàn tay. Mười sáu năm qua, cậu đã thử đủ mọi cách: dùng máu, dùng pháp lực Luyện Khí ít ỏi, dùng nước mắt... nhưng chiếc đèn vẫn im lìm.
Cậu bắt đầu vận chuyển công pháp "Hồi Xuân Quyết"—một công pháp Luyện Khí bình thường đến mức nhàm chán mà cậu học được ở Tông Môn. Linh khí từ thiên địa được hút vào, đi qua kinh mạch, nhưng ngay lập tức bị lỗ hổng căn cốt nuốt chửng và tuôn ra ngoài như một dòng suối bị đục thủng.
"Lại thất bại sao?" Lâm Phàm thở dài, cảm thấy kiệt sức hơn cả khi chưa tu luyện.
Đúng lúc cậu định bỏ cuộc, một cảm giác nóng rát đột ngột xuất hiện ở lòng bàn tay. Cậu giật mình nhìn xuống. Chiếc lòng đèn cổ đang phát ra một ánh sáng mờ nhạt, màu xanh lục quỷ dị. Ánh sáng này không phải là ánh sáng bình thường, nó giống như một ngọn lửa u ám đang bùng lên bên trong lớp đồng hun.
Cùng lúc đó, từ sâu thẳm trong ký ức, một giọng nói xa xăm, thì thầm như sương khói hiện lên trong đầu cậu:
“...Bát Hoang Cửu U... Hư Không Chi Lực... Linh Căn Vạn Kiếp...”
Giọng nói đó không có ý nghĩa, nhưng nó khiến toàn thân Lâm Phàm run rẩy. Điều kỳ lạ nhất là khi ánh sáng xanh lục này xuất hiện, lỗ hổng trong căn cốt của cậu dường như đã bị bịt kín một phần!
Không còn suy nghĩ, Lâm Phàm vận chuyển "Hồi Xuân Quyết" mạnh mẽ hơn. Lần này, Linh Khí hút vào cơ thể cậu, đi qua kinh mạch, và—giữ lại! Tuy chỉ là một lượng nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên sau mười sáu năm, cậu cảm nhận được Linh Khí ngưng tụ trong đan điền!
Quá trình này kéo dài chưa đầy một khắc (15 phút), nhưng nó đã tiêu hao toàn bộ sức lực tinh thần của Lâm Phàm. Ánh sáng xanh lục trên chiếc lòng đèn vụt tắt, trở lại vẻ lạnh lẽo, vô dụng ban đầu.
Lâm Phàm không thể kìm nén sự hưng phấn. Cậu nhanh chóng ngồi thiền, kiểm tra nội thể. Quả nhiên, trong đan điền của cậu đã có một dòng pháp lực nhỏ, tuy mỏng manh nhưng thật sự tồn tại. Cậu đã chính thức vững vàng ở Luyện Khí Tầng Một và có cơ hội thăng cấp!
"Mẹ..." Lâm Phàm thì thầm, ôm chặt chiếc lòng đèn vào ngực. "Đây là cơ hội của con."
Thử Thách Cấm Địa và Bí Mật Vạn Cổ
Sáng hôm sau, Lâm Phàm quyết định hành động. Cậu biết rằng với căn cốt của mình, chỉ dựa vào hấp thụ Linh Khí bình thường là không đủ. Cậu cần Linh Dược hoặc Thiên Tài Địa Bảo để ép buộc cơ thể thăng cấp.
Nơi duy nhất có thể có những thứ đó, đối với một đệ tử ngoại môn như cậu, là Cấm Địa Rừng Mê Vụ phía sau Thanh Ngưu Trấn—một nơi mà Thanh Vân Tông dùng để trừng phạt đệ tử phạm lỗi.
Đường vào Rừng Mê Vụ đầy rẫy Yêu Thú cấp thấp (chủ yếu là Yêu Lang Luyện Khí), và quan trọng hơn, là các Trận Pháp Ảo Ảnh của Thanh Vân Tông.
Lâm Phàm cẩn thận bước vào. Sức mạnh Tầng Một của cậu chỉ đủ để cậu chạy trốn, chứ không phải chiến đấu.
Đi sâu vào rừng, cậu gặp một nhóm đệ tử nội môn đang vây công một con Hỏa Độc Xà cấp Luyện Khí Tầng Năm.
"Hỏa Độc Xà! Lấy nọc độc của nó, ta có thể luyện được Trúc Cơ Đan sau này!" Một đệ tử tên Tô Tình hét lên, nàng là người duy nhất đối xử tử tế với Lâm Phàm trước đây.
Nhưng con Hỏa Độc Xà quá mạnh. Nó phun ra một luồng độc hỏa, làm bị thương hai người. Trong lúc hỗn loạn, một đệ tử khác, Vương Lực, lỡ chân ngã vào một Trận Pháp Phong Ấn cổ xưa.
"Cứu ta! Đây là Trận Pháp cổ! Nó đang hút Linh Khí của ta!" Vương Lực hoảng loạn.
Các đệ tử khác không dám đến gần vì sợ bị nhiễm độc và sợ hãi trận pháp. Lâm Phàm đứng cách đó không xa, quan sát. Cậu nhận ra trận pháp đó là một biến thể của "Hóa Linh Trận"—một trận pháp dùng để chuyển hóa Linh Khí.
Bất chợt, Lòng Đèn Cổ trong ngực áo cậu lại phát ra một cơn lạnh buốt. Cơn lạnh đó không làm cậu run sợ, mà nó khiến đầu óc cậu tỉnh táo một cách lạ lùng.
Bỗng nhiên, Lâm Phàm hiểu được kết cấu của trận pháp. Dù không có kiến thức trận pháp, cậu lại thấy được dòng chảy Linh Khí bên trong.
“Điểm sinh tử nằm ở Tây Nam, dưới gốc cây Cổ Mộc thứ ba. Phải dùng Linh Khí tinh khiết kích hoạt, không phải bạo phá.” – Giọng nói thì thầm lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn một chút.
Lâm Phàm không do dự. Cậu biết mình không thể cứu Vương Lực bằng sức mạnh, nhưng Lòng Đèn Cổ dường như đang dẫn đường.
Cậu nhắm mắt, vận dụng toàn bộ pháp lực Tầng Một nhỏ bé, và lao về phía gốc cây cổ thụ mục nát. Cậu chạm tay vào một hòn đá màu xám bị rêu phong che phủ và truyền Linh Khí vào đó.
Ầm!
Không phải là một tiếng nổ, mà là một tiếng động trầm đục. Ánh sáng của Hóa Linh Trận vụt tắt. Vương Lực ngã xuống, thở dốc, nhưng đã được cứu.
Tô Tình chạy lại, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. "Lâm Phàm? Ngươi làm sao biết cách phá giải trận pháp đó?"
Lâm Phàm lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi. "Đệ tử... cũng không rõ. Chỉ là cảm thấy có một lực hút ở đó, nên thử chạm vào."
Vương Lực lồm cồm bò dậy, nhìn Lâm Phàm với ánh mắt nghi ngờ. "Hừ! Chỉ là may mắn thôi. Đồ phế căn mà biết phá trận pháp cổ? Nằm mơ đi!"
Nhưng Tô Tình lại có suy nghĩ khác. Cô nhìn chằm chằm vào hòn đá mà Lâm Phàm vừa chạm vào. Đó là một hòn đá vô tri, nhưng nó lại cảm thấy rất quen thuộc.
"Mau đi! Rừng Mê Vụ này sắp có biến!" Tô Tình đột nhiên đổi giọng, kéo Lâm Phàm đi.
Quyết Định Thay Đổi Số Mệnh
Khi họ chạy ra khỏi tầm nhìn của nhóm đệ tử, Tô Tình dừng lại, nhìn Lâm Phàm một cách nghiêm túc.
"Ta biết ngươi không phải là kẻ may mắn. Ngươi có bí mật. Nhưng ta không muốn biết. Ngươi đã cứu Vương Lực, và ta nợ ngươi một ân tình." Tô Tình đưa cho Lâm Phàm một chiếc Hộp Ngọc nhỏ. "Đây là Thanh Minh Quả, Linh Dược cấp thấp, đủ để ngươi đột phá Tầng Hai Luyện Khí. Cầm lấy và đừng nói với ai về ngày hôm nay."
Lâm Phàm run rẩy cầm lấy Hộp Ngọc, cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Cảm ơn Tô sư tỷ. Nhưng ta có một chuyện muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
"Hòn đá dưới gốc cây... nó có ý nghĩa gì không?"
Tô Tình ngạc nhiên, rồi mỉm cười bí hiểm. "Ngươi là người phế căn, nhưng lại có trực giác tốt. Hòn đá đó được đồn là một mảnh vỡ từ "Vạn Cổ Thạch Bích"—một nơi được cho là chứa đựng Đại Đạo của vũ trụ. Người ta nói nó có khả năng "Đạo Pháp Tự Nhiên", giúp kẻ phế căn lĩnh ngộ công pháp một cách tự phát. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi."
"Vạn Cổ Thạch Bích..." Lâm Phàm lẩm nhẩm. Cậu chợt nhớ lại giọng nói thì thầm. “Linh Căn Vạn Kiếp...”
Chiếc Lòng Đèn Cổ và Hòn Đá Vạn Cổ... có lẽ chúng có mối liên hệ!
"Lâm Phàm," Tô Tình nói, phá vỡ dòng suy nghĩ của cậu. "Nếu ngươi đã có con đường riêng, hãy rời khỏi Thanh Ngưu Trấn này. Thanh Vân Tông không bao giờ cho kẻ phế căn cơ hội. Cánh cửa này quá nhỏ bé đối với ngươi. Hãy đi ra ngoài, tìm kiếm con đường của riêng mình."
Đêm đó, Lâm Phàm không ngủ. Cậu ăn Thanh Minh Quả và bắt đầu quá trình tu luyện. Linh Khí ào ạt chảy vào cơ thể, và với sự giúp đỡ bí ẩn của Lòng Đèn Cổ (phát ra ánh sáng xanh lục một lần nữa), Linh Khí không bị hao hụt.
Ầm!
Một tiếng động nhẹ vang lên trong đan điền. Lâm Phàm cảm thấy một luồng sức mạnh mới mẻ. Luyện Khí Tầng Hai thành công!
Cậu mở mắt. Lần này, ánh sáng xanh lục trên Lòng Đèn không vụt tắt hoàn toàn. Nó lưu lại một vệt sáng mờ ảo, yếu ớt nhưng không bao giờ biến mất.
Cậu biết, đây là dấu hiệu.
"Thanh Vân Tông không chấp nhận ta. Ta sẽ rời đi," Lâm Phàm quyết tâm. Cậu không muốn tranh giành tài nguyên hay danh vọng. Cậu chỉ muốn tìm ra sự thật về mẹ và Lòng Đèn Cổ.
Cậu gói ghém vài bộ quần áo rách nát, một vài Linh Thạch Hạ Phẩm còn sót lại, và ôm chặt chiếc Lòng Đèn Cổ.
Trước khi bình minh, Lâm Phàm lặng lẽ rời khỏi căn chòi, bỏ lại Thanh Ngưu Trấn và những lời sỉ nhục. Cậu không biết phía trước là gì, chỉ biết rằng hành trình của một Thiên Tài Bị Ruồng Bỏ, người mang theo bí mật của Vạn Cổ Thạch Bích và Lòng Đèn bí ẩn, đã chính thức bắt đầu.