vạn hồn ma tôn

Chương 2: Lang Thang Và Lão Nhân Trong Phế Tích


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rời Xa Vùng Đất Cũ

Ánh bình minh đầu tiên của ngày mới vừa ló dạng cũng là lúc Lâm Phàm đã đi được hàng chục dặm. Cậu không dùng Phi Hành Thuật—vì ở Luyện Khí Tầng Hai, pháp lực của cậu còn quá yếu để duy trì việc bay. Cậu chỉ dùng Khinh Công sơ cấp, vượt qua những cánh đồng hoang và những ngọn đồi cằn cỗi.

Thanh Ngưu Trấn và Thanh Vân Tông đã lùi lại phía sau, chỉ còn là một chấm nhỏ. Cảm giác vừa nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự sỉ nhục, vừa lo lắng vì tương lai mờ mịt, đan xen trong lòng Lâm Phàm.

"Ta phải đi đâu?" Cậu tự hỏi, siết chặt chiếc Lòng Đèn Cổ trong ngực.

Mục tiêu đầu tiên của cậu là tìm kiếm những nơi có Linh Khí dồi dào hơn để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Với căn cốt phế phẩm và bí mật của chiếc lòng đèn, cậu không thể dựa vào phương pháp hấp thụ thông thường.

Cậu nhớ lại những câu chuyện vãn bối kể về một nơi được gọi là "Thâm Sơn Thảo Cốc" – một thung lũng cổ xưa cách Thanh Ngưu Trấn khoảng bảy ngày đường. Nơi đó được cho là có một mạch Linh Tuyền đã cạn kiệt từ lâu, nhưng vẫn còn sót lại một luồng Linh Khí hỗn loạn, không ổn định. Người thường tu luyện ở đó dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với Lâm Phàm, đó có thể là một cơ hội.

Hành trình lang thang kéo dài suốt ba ngày. Ban ngày, cậu cố gắng tránh xa các thành thị và những người tu sĩ khác để không gây rắc rối. Ban đêm, cậu lén lút tìm nơi vắng vẻ, lấy Linh Thạch Hạ Phẩm ra tu luyện.

Quá trình tu luyện vẫn diễn ra chậm chạp. Mặc dù Lòng Đèn Cổ giúp khóa chặt Linh Khí không bị tuôn ra ngoài, nhưng tốc độ hấp thụ Linh Khí của cậu vẫn kém hơn những tu sĩ bình thường. Cậu chỉ có thể duy trì trạng thái tu luyện hiệu quả khi chiếc lòng đèn phát ra ánh sáng xanh lục, và điều đó chỉ xảy ra trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, ngẫu nhiên.

Sự mệt mỏi và đói khát bắt đầu hành hạ Lâm Phàm. Cậu đã cạn kiệt Linh Thạch và bắt đầu phải săn bắt thú rừng để ăn. Cậu là tu sĩ, nhưng lại phải sống như một người phàm, điều này thật trớ trêu.

Thâm Sơn Thảo Cốc và Linh Khí Hỗn Loạn

Cuối cùng, vào ngày thứ tư, Lâm Phàm cũng đến được Thâm Sơn Thảo Cốc.

Khác với vẻ hoang tàn cậu tưởng tượng, thung lũng này lại phủ đầy cỏ xanh rậm rạp và những loài hoa dại nở rộ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thư thái.

Tuy nhiên, Linh Khí ở đây lại khiến cậu giật mình. Nó không phải là dòng chảy êm đềm như ở Thanh Ngưu Trấn, mà là những luồng xoáy, không ngừng va đập và thay đổi tính chất. Có luồng thì nóng như lửa, luồng thì lạnh như băng, luồng thì mang theo sát khí của kim loại.

Đây chính là Linh Khí Hỗn Loạn mà người ta đồn đại. Tu sĩ bình thường hấp thụ sẽ khiến kinh mạch bị xé toạc hoặc đan điền bị nổ tung.

Lâm Phàm tìm một khe đá kín đáo, ngồi xuống. Cậu không dám hấp thụ Linh Khí một cách trực tiếp. Cậu lấy Lòng Đèn Cổ ra, đặt nó lên đầu gối, và tập trung tinh thần.

"Nếu ngươi là thứ giúp ta tu luyện, hãy giúp ta thanh lọc Linh Khí này!" Cậu tự nhủ.

Cậu bắt đầu vận hành "Hồi Xuân Quyết" một cách thận trọng, hút một luồng Linh Khí hỗn loạn vào cơ thể. Ngay lập tức, cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm xé nát kinh mạch. Lâm Phàm rên lên.

Lúc này, chiếc Lòng Đèn Cổ trong lòng bàn tay cậu đột nhiên rung động mạnh mẽ. Ánh sáng xanh lục bùng lên, nhưng lần này không phải là ánh sáng u ám, mà là một luồng ánh sáng thanh tẩy lan tỏa ra.

Lâm Phàm cảm thấy luồng Linh Khí hỗn loạn trong kinh mạch cậu bị ánh sáng xanh lục bao bọc, và dần dần, sự hỗn loạn biến mất. Các thuộc tính nóng, lạnh, sắc bén đều bị hấp thụ hoặc chuyển hóa thành một luồng Linh Khí tinh khiết, dễ dàng dung nạp vào đan điền.

“Đây là... Khả năng Thanh Lọc? Hay là Trấn Áp?” Lâm Phàm kinh ngạc.

Cậu nhận ra, chiếc Lòng Đèn này không chỉ ngăn Linh Khí tuôn ra, mà còn có khả năng điều chỉnh và thanh lọc mọi loại Linh Khí! Điều này có nghĩa là, Linh Khí Hỗn Loạn của Thâm Sơn Thảo Cốc là môi trường tu luyện lý tưởng cho cậu!

Lâm Phàm lao vào tu luyện một cách điên cuồng. Linh Khí được thanh lọc và nạp vào đan điền với tốc độ nhanh hơn gấp mười lần so với khi cậu ở Thanh Ngưu Trấn. Chỉ trong một ngày, cậu cảm thấy nền móng Luyện Khí Tầng Hai đã vững chắc, và cậu bắt đầu chạm đến ngưỡng Tầng Ba.

Thần Thức Của Lão Nhân Và Công Pháp Bất Đạo

Sau ba ngày tu luyện không ngừng nghỉ trong Thảo Cốc, Lâm Phàm đã đạt đến Luyện Khí Tầng Ba Đỉnh Phong, một tốc độ phi thường đối với một kẻ phế căn.

Khi cậu đang chuẩn bị cho bước đột phá cuối cùng, một giọng nói già nua, khàn đặc, mang theo vẻ cổ xưa và mệt mỏi, đột ngột vang lên bên tai cậu, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu thẳm trong Ý Thức Hải (Biển Ý Thức).

"Hậu bối, ngươi có biết Luật Nhân Quả không?"

Lâm Phàm giật mình, bật dậy. Cậu nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Chỉ có một mảnh đất trống, nơi một tảng đá xám khổng lồ bị rêu phủ đang nằm lặng lẽ.

"Ai? Là ai đang nói?" Lâm Phàm hét lên.

Giọng nói lại vang lên, lần này mang theo một chút trêu chọc: "Là ta. Một lão nhân sắp mục rữa trong tảng đá này. Ngươi là kẻ phế căn, lại có thể hấp thụ Linh Khí Hỗn Loạn? Thật thú vị. Chiếc đèn trong tay ngươi, nó không phải là vật phàm."

Lâm Phàm run rẩy. Hắn biết mình đã gặp phải một Cường Giả Cổ Đại bị phong ấn hoặc còn sót lại một Nguyên Thần sau khi thể xác tan biến.

"Tiền bối... ta không cố ý quấy rầy ngài tu luyện. Xin ngài thứ lỗi!" Lâm Phàm cúi đầu.

"Không cần sợ hãi." Giọng nói đó trầm tĩnh. "Ngươi đã cứu ta một mạng, tiểu tử. Ba ngày qua, ngươi dùng chiếc đèn đó thanh lọc Linh Khí, vô tình đã làm sạch lớp Phong Ấn Lực đang đè nặng ta. Ta nợ ngươi."

"Cứu ngài?"

"Đúng vậy. Ta là Lão Quái Tử Thần, một kẻ bị trục xuất khỏi Tiên Giới hàng vạn năm trước vì đã nghiên cứu Công Pháp Phản Thiên Đạo—một con đường tu luyện dựa vào việc chuyển hóa những thứ không nên chuyển hóa. Thiên Đạo đã dùng Thạch Lực để phong ấn ta. Linh Khí Hỗn Loạn này chính là tàn dư của Thạch Lực. Nhờ ngươi, ta tạm thời thoát khỏi cơn hôn mê vĩnh cửu."

Lâm Phàm kinh hãi. Tiên Giới? Công Pháp Phản Thiên Đạo? Những thuật ngữ này vượt xa hiểu biết của cậu về Tu Chân Giới.

"Tiền bối... ngài muốn ta làm gì?"

"Đơn giản." Lão Quái Tử Thần cười lớn, giọng nói vang vọng trong đầu Lâm Phàm. "Ta thấy căn cốt ngươi bị một sức mạnh cổ xưa khác phong ấn, khiến ngươi trở thành phế căn. Chiếc đèn trong tay ngươi là một Thánh Vật hiếm có, nó đang chiến đấu chống lại phong ấn đó. Ngươi và ta có Duyên Pháp sâu sắc. Ta sẽ dạy ngươi một Công Pháp Bất Đạo—một công pháp chỉ dành cho những kẻ bị ruồng bỏ."

Lão Quái Tử Thần bắt đầu truyền đạt một dòng thông tin khổng lồ vào ý thức của Lâm Phàm.

Đó là "Bất Diệt Luyện Hồn Quyết".

Công pháp này hoàn toàn khác biệt với "Hồi Xuân Quyết" đơn giản của cậu. Nó không tập trung vào việc hấp thụ Linh Khí, mà tập trung vào việc rèn luyện Thần Thức (Linh Hồn) và chuyển hóa Năng Lượng Tử Vong (Ma Khí, Tà Khí) thành Linh Lực Tinh Hoa.

“Ngươi là Phế Căn, thì sao? Linh Khí từ Thiên Địa không chọn ngươi, thì ngươi hãy cướp đoạt những gì Thiên Địa từ bỏ! Đây là con đường Bất Đạo, con đường của sự bất tử và hủy diệt!”

Lâm Phàm cảm thấy đầu óc quay cuồng. Công pháp này quá tà ác và mạnh mẽ, nó dường như thách thức mọi quy tắc của Tu Chân Giới.

"Ngươi lo sợ sao, tiểu tử?" Lão Quái Tử Thần hỏi. "Ngươi muốn trở lại Thanh Ngưu Trấn và tiếp tục là một phế căn bị sỉ nhục, hay muốn trở thành một cường giả không bị ràng buộc bởi Thiên Đạo?"

Lâm Phàm nhớ lại ánh mắt khinh miệt của Lý Cảnh, nỗi tủi nhục của ba năm vô dụng.

"Ta chọn con đường Bất Đạo! Xin tiền bối truyền thụ!" Lâm Phàm cắn răng, dứt khoát đáp.

Bất Diệt Luyện Hồn và Đột Phá Luyện Khí Tầng Bốn

Ngay lập tức, Bất Diệt Luyện Hồn Quyết được khắc sâu vào Linh Hồn Lâm Phàm. Cậu bắt đầu thử vận hành.

Điều đầu tiên cậu cảm nhận được là sự khác biệt kinh hoàng. Thay vì hút Linh Khí từ bên ngoài, Bất Diệt Luyện Hồn Quyết lại hút năng lượng từ Ý Chí, từ Linh Hồn của chính cậu.

Và quan trọng hơn, nó hút Linh Khí Hỗn Loạn của Thảo Cốc một cách chủ động, coi đó là Năng Lượng Phế Thải cần được tinh luyện.

"Hãy tập trung vào chiếc đèn!" Lão Quái Tử Thần hướng dẫn. "Nó là Chìa Khóa Thanh Lọc của ngươi. Dùng Thần Thức của ngươi hợp nhất với nó!"

Lâm Phàm tập trung toàn bộ tâm trí vào Lòng Đèn Cổ. Lần này, ánh sáng xanh lục không chỉ bùng lên, mà nó dường như kết nối với Ý Thức Hải của cậu.

Hàng ngàn luồng Linh Khí hỗn loạn bị hút vào cơ thể Lâm Phàm. Đau đớn! Cảm giác này còn khủng khiếp hơn trước, như thể linh hồn cậu đang bị xé ra từng mảnh.

Nhưng ngay lập tức, ánh sáng xanh lục của Lòng Đèn Cổ biến thành một lò luyện kỳ lạ, hút tất cả sự hỗn loạn đó vào bên trong nó. Sau đó, nó nhả ra một luồng năng lượng tinh khiết, ấm áp quay trở lại đan điền của cậu.

Đây là Linh Lực Tinh Hoa! Không cần phải hấp thụ từ từ, nó được truyền thẳng vào.

Ầm ầm!

Chỉ trong một khắc (15 phút), Lâm Phàm cảm thấy đan điền rung chuyển dữ dội. Nền móng Luyện Khí Tầng Ba bị phá vỡ. Pháp lực tăng vọt!

Luyện Khí Tầng Bốn!

Tốc độ này là điều mà bất kỳ thiên tài nào của Thanh Vân Tông cũng phải ghen tị.

Lão Quái Tử Thần phát ra một tiếng cười sảng khoái: "Tuyệt vời! Ta không lầm người. Ngươi đã đạt Tầng Bốn Luyện Khí. Căn cơ của ngươi đã vững chắc hơn. Giờ thì ta sẽ truyền thụ cho ngươi một Pháp Thuật Bất Đạo đầu tiên."

Lão Quái Tử Thần truyền thụ một Pháp Thuật Cổ Xưa cho Lâm Phàm: "Tử Hồn Chỉ"—một chiêu thức đơn giản nhưng cực kỳ mạnh mẽ, dùng Thần Thức và Linh Lực tinh luyện để tấn công trực tiếp vào Linh Hồn đối thủ.

Nhiệm Vụ Đầu Tiên: Vạn Cổ Thạch Bích Chi Lực

Sau khi đột phá, Lâm Phàm cảm thấy vô cùng kính trọng và biết ơn lão nhân trong đá.

"Tiền bối, ta phải làm gì để trả ơn ngài?"

"Trả ơn? Ta không cần." Lão Quái Tử Thần đáp. "Ta cần ngươi mạnh lên. Ngươi phải đạt đến Kim Đan Cảnh mới có thể bắt đầu giải trừ phong ấn hoàn toàn cho ta. Trước mắt, ngươi cần phải tìm một nơi khác để tu luyện, vì Linh Khí Hỗn Loạn ở đây đã bị chiếc đèn của ngươi hút gần hết rồi."

"Vâng, ta hiểu. Vậy ta nên đi đâu?"

"Ngươi có nhớ hòn đá ngươi chạm vào ở Thanh Ngưu Trấn không? Hòn đá Vạn Cổ Thạch Bích?"

"Ta nhớ, nó là nơi ta phá giải Trận Pháp."

"Đúng vậy. Mảnh vỡ đó mang theo một chút Thạch Lực Vạn Cổ của Thiên Đạo. Nó có một sức mạnh gọi là "Đạo Pháp Tự Nhiên", giúp kẻ phế căn lĩnh ngộ mọi thứ một cách tự phát, như ngươi đã làm với Trận Pháp. Nó cũng giúp Bất Diệt Luyện Hồn Quyết của ta hoạt động mạnh mẽ hơn."

Lão Quái Tử Thần tiết lộ một bí mật kinh thiên: "Lòng Đèn Cổ của ngươi không phải là đèn. Nó là một Cổ Ma Khí có tên là "Vạn Hồn Lô". Nó có khả năng thiêu đốt Linh Hồn và Tinh Lực của mọi sinh vật để thanh lọc và luyện thành Linh Lực Tinh Hoa. Sức mạnh chính của nó đến từ việc hấp thụ các mảnh vỡ Thạch Bích như hòn đá kia."

Lâm Phàm ngây người. Chiếc đèn mà mẹ cậu để lại lại là một Cổ Ma Khí!

"Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là tìm đến Trường Giang Thủy Vực ở phía Đông. Nơi đó có một Mảnh Vỡ Lớn của Vạn Cổ Thạch Bích bị chìm dưới đáy sông. Hãy dùng Vạn Hồn Lô của ngươi để hấp thụ nó. Đó là cơ duyên lớn nhất của ngươi ở Tu Chân Giới sơ cấp!"

Lão Quái Tử Thần ngừng lại. "Nhưng hãy cẩn thận. Mảnh vỡ lớn luôn được các Thế Lực Cấp Cao canh giữ. Kẻ nào lộ diện Ma Khí sẽ bị săn đuổi. Ngươi phải che giấu thân phận."

Lâm Phàm cảm thấy rùng mình trước nhiệm vụ. Cậu đã từ biệt Thanh Ngưu Trấn để tìm cơ duyên, và giờ đây cậu đang trên con đường trở thành một Ma Tu bị thế giới ruồng bỏ, với một Cổ Ma Khí trong tay.

Cậu cúi đầu một lần nữa trước tảng đá, hứa sẽ trở lại. Sau đó, Lâm Phàm quay lưng, hướng về phía Đông, nơi có Trường Giang Thủy Vực hiểm ác, mang theo quyết tâm của một kẻ bị ruồng bỏ đã tìm được con đường của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×