vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 1: Đêm Diệt Môn Trong Mưa Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đêm phủ một màu đỏ ẩm ướt. Cơn mưa rơi xuống từ tầng mây nặng nề như máu tươi, dội lên mái ngói, hòa cùng tiếng gió gào như tiếng quỷ khóc. Ở tận cùng dãy Thiên Trạch, một thôn nhỏ mang tên Lâm Gia Thôn vẫn sáng đèn. Ánh sáng ấy không phải từ đèn lồng lễ hội, mà từ lửa cháy, rực rỡ và dữ tợn như hàng ngàn con rắn đang bò ra từ địa ngục.

Lâm Hàn chỉ mới mười lăm tuổi, áo dính đầy tro và máu, đang cõng đứa em gái nhỏ chạy băng qua sân giữa. Tiếng hét, tiếng binh khí va chạm và tiếng khóc của người thân vang lên khắp nơi.

“Ca, họ đến nữa rồi! Nhanh lên!” – giọng đứa bé gái run run, đôi mắt mở to vì sợ hãi.

Lâm Hàn nghiến răng, không dám quay đầu. Phía sau, từng căn nhà của họ hàng đang sụp đổ, ánh lửa phản chiếu lên cột khói đen dày đặc. Bên ngoài tường, hàng chục kỵ sĩ mặc áo giáp đen đang tiến vào, mỗi bước chân là một mạng người bị nghiền nát.

“Lâm gia phản đạo, toàn tộc tru di!” – tiếng hô vang như sấm nổ, mang theo linh lực áp bức khiến không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Bên trong sảnh tổ, Gia chủ Lâm Tử Phong – cha của Lâm Hàn – vẫn đứng thẳng, thanh kiếm gãy trong tay, ngực thấm máu nhưng ánh mắt vẫn như sắt lạnh.

“Các ngươi nhân danh đạo mà giết người vô tội, chẳng phải chính là ma sao?”

Kẻ dẫn đầu phe tấn công chỉ cười lạnh. “Đạo và Ma do kẻ mạnh định đoạt. Ngươi yếu, lời ngươi nói vô nghĩa.”

Ánh kiếm lóe lên. Một đường sáng đỏ xé tan căn phòng.

Lâm Hàn từ xa nhìn thấy cảnh đó, đôi chân như hóa đá. Cậu muốn hét, nhưng giọng nghẹn lại nơi cổ họng. Trong nháy mắt, trời đất như ngưng đọng. Chỉ còn máu cha mẹ văng tung tóe, rơi lên gương mặt non trẻ của cậu. Mưa máu hòa cùng nước mắt.

Một bàn tay kéo mạnh vai cậu.

“Đi đi, tiểu thiếu gia!” – là lão quản gia họ Từ, người đã theo cha cậu hơn ba mươi năm.

“Nhưng... nhưng cha ta—”

“Không còn kịp nữa!” – lão hét lên, rồi dùng hết linh lực còn sót lại phóng ra một luồng sáng trắng, mở lối giữa quân địch. “Sống đi! Giữ lấy huyết mạch của Lâm gia!”

Lâm Hàn bị đẩy ra khỏi cổng, ngã nhào xuống bãi bùn, vẫn ôm chặt đứa em gái đang khóc nấc. Sau lưng, tiếng nổ vang dội, tường thành Lâm gia sụp đổ. Ánh lửa nuốt trọn tất cả.

Đêm đó, Lâm gia bị diệt sạch – hơn ba trăm mạng người, không ai sống sót ngoài hai đứa trẻ.

Hai ngày sau, trong cánh rừng phía tây, trời vẫn mưa lất phất.

Lâm Hàn ngồi tựa gốc cây, tay run run đắp áo cho em. Gương mặt cậu tái nhợt, mắt trũng sâu vì mất ngủ.

“Ca... muội khát...”

Cậu cắn răng, rút con dao nhỏ, chém vào cành cây cho hứng nước mưa. Nhưng nước hòa với máu tay cậu, mằn mặn.

“Chờ chút... ta sẽ tìm gì đó ăn...”

Cậu đứng dậy, vừa đi được vài bước thì thấy một bóng người già nua đang ngồi dưới gốc cổ thụ phía trước — áo rách, tóc bạc trắng, đôi mắt nhắm hờ. Trên người lão, không có chút linh lực nào.

Lâm Hàn cảnh giác, nhưng lão khẽ mỉm cười.

“Ngươi muốn sống chứ?”

Cậu sững người. “Lão là ai?”

“Chỉ là một kẻ chờ chết. Nhưng ta thấy ngươi còn con đường khác để đi.”

Ánh mắt lão sáng lên như ngọn lửa nhỏ giữa đêm lạnh. “Nếu muốn báo thù, hãy đi theo con đường kiếm. Nhưng nhớ kỹ – kiếm đạo không dành cho kẻ sống vì thù hận.”

Lâm Hàn siết chặt nắm tay. “Nếu ta không hận, ta đã chết cùng họ rồi.”

Lão già bật cười khàn khàn. “Tốt. Có hận mới có ý chí. Nhưng muốn báo thù, ngươi phải sống đủ lâu để mạnh hơn.”

Lão giơ tay, một quyển trục cũ kỹ hiện ra giữa không trung, ánh sáng tím lam tỏa ra quanh nó.

“Đây là Truy Hồn Kiếm Kinh – kiếm pháp thất truyền của thời Thượng Cổ. Kẻ luyện được nó, kiếm tâm sẽ soi thấy sinh tử. Nhưng luyện sai một chiêu, hồn sẽ bị kiếm nuốt.”

Lâm Hàn quỳ xuống, cúi đầu chạm đất. “Xin tiền bối chỉ dạy!”

Lão già nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt như nhìn thấy chính mình thời trẻ.

“Tốt. Nhưng nhớ, từ giờ, ngươi không còn là Lâm gia công tử. Ngươi là người mang nghiệp của thiên đạo. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hỏi trời rằng: vì sao con người phải sống trong kiếp nạn định sẵn.”

Câu nói ấy vang mãi trong đầu cậu, như khắc vào xương tủy.

Thời gian trôi qua, trong khu rừng lạnh giá ấy, Lâm Hàn tập kiếm mỗi ngày.

Cậu không biết đói, không biết mệt, chỉ biết rằng từng nhát chém là từng giọt máu khắc vào ký ức. Mỗi khi kiếm cắt vào da thịt, cậu lại nhớ đến gương mặt của cha, của mẹ, của những người đã chết.

Đứa em gái – Lâm Tuyết – dần yếu đi vì bệnh, nhưng vẫn ngồi dưới gốc cây nhìn anh tập.

“Ca... muội mơ thấy cha gọi...”

Lâm Hàn lau mồ hôi, cười gượng. “Cha sẽ chờ muội ở thiên giới. Nhưng trước khi gặp, ta phải khiến họ trả giá.”

Đêm ấy, khi gió nổi lên, cậu nghe tiếng lão già thì thầm trong mộng:

“Kiếm không phải để giết, mà để phá giới hạn.

Khi ngươi giết người, hãy nhớ – ngươi cũng đang giết phần người trong chính mình.”

Mười năm sau.

Một thanh niên khoác áo đen bước ra khỏi khu rừng, kiếm đeo sau lưng, mắt sắc như gió lạnh. Gương mặt ấy không còn non nớt, chỉ còn lại bình thản và u tối.

Một đạo nhân đi ngang qua, nhìn hắn, khẽ hỏi:

“Ngươi là ai?”

Người thanh niên đáp khẽ:

“Lâm Hàn – kẻ truy hồn của trời đất.”

Từ đó, trong giang hồ, xuất hiện một kiếm khách vô danh, mỗi khi hắn đi qua là mùi máu và mưa hòa làm một. Kẻ thù gọi hắn là “Truy Hồn Giả”. Không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết rằng mỗi khi hắn rút kiếm, không ai sống sót.

Và ở nơi tận cùng chân trời, trong tầng mây tím rực, một giọng nói vang lên giữa sấm sét:

“Kẻ cầm Truy Hồn Kiếm đã xuất hiện… Thiên Vực sắp động.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×