vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 2: Cửu Thiên Tông Và Dấu Ấn Truy Hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mười năm kể từ đêm mưa máu ấy, cái tên Lâm Hàn chỉ còn là ký ức trong tâm khảm một người. Giang hồ biết đến hắn với danh xưng Truy Hồn Kiếm Khách, một bóng đen đơn độc lang thang qua hàng ngàn dặm núi sông, chỉ để tìm tung tích của kẻ đã hủy diệt Lâm gia. Hắn giết người không vì khoái cảm, cũng không vì công danh — chỉ vì mỗi lần rút kiếm, hắn lại thấy ánh lửa năm xưa cháy trong tim.

Mùa đông năm ấy, tuyết phủ trắng núi Thiên Linh. Gió quét qua, mang theo mùi sắt lạnh. Lâm Hàn dừng bước trước một ngôi sơn môn khổng lồ được khắc ba chữ lớn bằng vàng: Cửu Thiên Tông.

Trên bậc đá, hàng trăm đệ tử mặc áo lam đang xếp hàng luyện kiếm. Kiếm khí bốc lên từng đợt, như sóng cuộn giữa trời đông. Một lão giả râu bạc, ánh mắt như điện, đang đứng trên cao giám sát.

“Thiên đạo không trọng tài, mà trọng tâm. Tâm không tĩnh, kiếm vô hồn!” – tiếng ông vang dội khắp núi.

Đệ tử đồng thanh đáp: “Tu tâm trước luyện kiếm, diệt niệm trước chém địch!”

Lâm Hàn lặng lẽ nhìn, lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Từ lâu, hắn chỉ biết chém giết, chưa từng nghĩ đến cái gọi là “tâm”.

Bỗng có giọng nữ trong trẻo cất lên:

“Ngươi là ai? Sao dám đứng gần khu luyện kiếm của Cửu Thiên Tông?”

Hắn quay lại — trước mặt là một nữ tử áo trắng, khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt ẩn chứa sát khí. Tay nàng cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ hắn.

“Ta đến tìm người.”

“Người? Ai?”

“Người mười năm trước tham dự vụ diệt môn Lâm gia.”

Nàng cau mày. “Ngươi nói bậy gì đó? Lâm gia nào?”

Hắn không đáp, chỉ nhắm mắt. Trong khoảnh khắc ấy, khí tức quanh hắn thay đổi. Gió ngừng thổi, tuyết dừng rơi, tất cả như chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối. Nữ tử ấy cảm thấy chân run lên, vì luồng kiếm ý lạnh như sương từ hắn tỏa ra — không mạnh, nhưng vô hồn, như thể người trước mặt đã chết từ lâu.

“Lui kiếm.” – một giọng trầm vang lên. Lão giả râu bạc khi nãy đã bước đến.

“Ngươi có sát khí rất nặng, nhưng kiếm tâm vững. Tên ngươi là gì?”

“Lâm Hàn.”

“Lâm... Hàn? Cái tên quen quen.” – Lão nhíu mày – “Ngươi tu kiếm bao lâu rồi?”

“Mười năm.”

“Mười năm mà đạt kiếm ý tầng thứ ba... hiếm lắm.” – Lão nhìn hắn, trong mắt lóe lên hứng thú. “Nếu không chê, hãy vào Cửu Thiên Tông. Có lẽ ở đây ngươi tìm được điều mình muốn.”

Lâm Hàn im lặng. Hắn vốn không định gia nhập bất kỳ tông môn nào, nhưng linh cảm mách bảo rằng manh mối về kẻ thù nằm đâu đó trong vùng này. Hắn gật đầu.

“Được. Nhưng ta không bái sư, chỉ cần chỗ tu luyện.”

Lão giả cười nhẹ. “Tùy ngươi. Kiếm đạo, vốn không câu nệ hình thức.”

Cửu Thiên Tông nằm trên dãy Thiên Linh, kéo dài hơn trăm dặm. Nghe nói được xây trên nền linh mạch cổ, linh khí dày đặc đến mức có thể ngưng thành sương mù. Vào ban đêm, ánh trăng chiếu xuống, mây linh vờn quanh tạo nên khung cảnh như tiên cảnh.

Lâm Hàn được xếp ở Tạp Vụ Viện, nơi dành cho những kẻ mới nhập tông hoặc tu vi thấp. Công việc của hắn là chẻ củi, gánh nước, quét sân đạo trường. Hắn không phàn nàn, chỉ lặng lẽ làm, rồi luyện kiếm dưới trăng.

Đệ tử khác thường chế nhạo:

“Nghe nói hắn từng là sát nhân giang hồ, giờ chẻ củi kiếm sống kìa!”

“Chắc giả dạng, kiếm pháp gì đâu, chỉ múa may thôi.”

Nhưng đêm nào, khi mọi người ngủ, họ đều thấy ánh kiếm lam tím lóe lên trong rừng trúc sau viện, kèm tiếng gió rít lạ lùng — âm thanh của Truy Hồn Kiếm Kinh.

Một đêm, trong lúc nhập định, Lâm Hàn cảm nhận được làn khí lạnh luồn vào tâm hồn. Bỗng trên ngực hắn, ký ấn màu tím lam xuất hiện, hình xoắn ốc như mắt rồng.

Tiếng nói vang lên trong đầu — trầm, cổ xưa, như vọng ra từ nghìn năm trước:

“Ngươi là người kế thừa Truy Hồn Ấn... Khi ngươi mở tầng thứ nhất, thiên đạo sẽ chú ý đến ngươi. Hãy cẩn trọng, vì mỗi bước đi là một sợi dây máu nối giữa sinh và tử.”

Lâm Hàn mở mắt. Toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở rối loạn. Ký ấn trên ngực nhạt dần, tan vào da thịt, chỉ để lại một vết sáng mờ như vảy rồng.

Sáng hôm sau, tin đồn lan ra: ở rừng trúc có yêu khí.

Đệ tử trong tông kéo nhau đến xem. Trong đó có cả nữ tử áo trắng hôm trước — tên Nguyệt Vân, là đệ tử thân truyền của Tông chủ.

Khi họ đến, chỉ thấy Lâm Hàn đang ngồi thiền giữa vòng tròn kiếm trận, xung quanh là hàng trăm vết chém sâu xuống đất. Không khí dao động dữ dội, linh lực cuộn thành gió xoáy.

“Ngươi đang làm gì?” – Nguyệt Vân quát.

“Nghe tiếng kiếm trong gió.”

“Ngươi...!” – nàng toan rút kiếm, nhưng Tông chủ từ xa đã xuất hiện, giơ tay ngăn.

“Đủ rồi. Để hắn yên.” – Giọng ông vang vọng. “Kẻ tu kiếm, nếu tâm không điên, sao có thể ngộ được đạo?”

Từ hôm đó, Tông chủ bí mật gọi Lâm Hàn lên Đỉnh Thiên Vân.

“Ngươi luyện kiếm này từ đâu?”

“Một lão nhân truyền lại.”

“Lão nhân có nói gì về Truy Hồn Ấn không?”

Lâm Hàn ngạc nhiên. “Sao người biết?”

Tông chủ thở dài. “Truy Hồn Ấn là cấm ấn của thời Thượng Cổ. Ai sở hữu nó đều bị thiên đạo ghi danh. Một khi mở toàn bộ, ngươi sẽ trở thành tâm điểm của trời đất, nơi ánh chớp đầu tiên giáng xuống.”

Lâm Hàn lặng thinh.

“Ngươi có thể chọn con đường khác, buông bỏ kiếm này.”

“Không thể.” – giọng hắn trầm, mắt nhìn xa xăm. “Nếu buông kiếm, ta còn gì để sống?”

Tông chủ nhắm mắt. “Vậy hãy đi con đường ngươi chọn. Nhưng nhớ – nếu có một ngày, ngươi thấy ánh sáng đỏ từ phương Bắc, đó là lúc thiên đạo bắt đầu trừng phạt.”

Ba năm trôi qua, Lâm Hàn vẫn ở lại Cửu Thiên Tông, không cầu danh lợi. Hắn tu luyện ngày đêm, thỉnh thoảng rời núi diệt yêu quái ở vùng biên để trừ sát khí.

Dần dần, hắn trở thành huyền thoại trong tông — người không sư phụ, không bằng hữu, nhưng kiếm ý vượt xa đồng môn.

Một lần, khi đang hành tẩu ở thung lũng Thiên Nham, hắn gặp một nhóm đệ tử bị yêu thú tấn công. Giữa tiếng gào thét, một bóng đen khổng lồ lao tới, đôi mắt đỏ rực. Yêu thú cấp ba – Huyết Lang, thân cao hai trượng, da dày như thép.

Nguyệt Vân, người dẫn nhóm, đã kiệt sức. Cô ngã xuống, máu tràn khóe miệng.

Đúng lúc ấy, một luồng kiếm quang lam tím xé ngang bầu trời.

“Kiếm... là sinh mệnh.” – tiếng Lâm Hàn vang lên.

Một nhát.

Huyết Lang bị chém đôi, tiếng gầm tắt nghẹn. Lưỡi kiếm của hắn vẫn sáng rực giữa mưa máu.

Nguyệt Vân nhìn hắn, đôi mắt ngỡ ngàng. “Ngươi... vì sao giúp ta?”

“Không phải giúp ngươi. Ta chỉ chém thứ chắn đường.”

Câu nói ấy khiến nàng cười nhẹ — nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp hắn. Nhưng trong lòng lại dấy lên thứ cảm xúc khó hiểu: giữa vô vàn sát khí của người đàn ông này, vẫn tồn tại một tâm hồn cô độc cần cứu rỗi.

Đêm đó, khi trăng tròn treo trên đỉnh Thiên Linh, Lâm Hàn đứng một mình trên vách núi. Trên ngực hắn, Truy Hồn Ấn lại sáng lên, nhưng lần này không còn tím, mà chuyển sang màu đỏ huyết.

Từ trong đầu, giọng nói cổ xưa vang lại, sâu hơn, lạnh hơn:

“Tầng thứ hai mở ra. Ngươi đã bước qua giới hạn của phàm nhân. Nhưng mỗi tầng ngươi mở, một phần linh hồn sẽ mất. Đến khi tầng cuối cùng hoàn thành, ngươi sẽ không còn là ngươi.”

Lâm Hàn nhìn trời.

“Vậy thì sao? Ta vốn đã chết từ mười năm trước.”

Một tia sét xé ngang bầu trời. Ánh sáng phản chiếu trên gương mặt hắn, lạnh như thép.

Ở nơi xa xôi khác của thế giới, giữa Thiên Cung mờ ảo, các vị tiên lão đang họp.

“Truy Hồn Ấn... lại xuất hiện. Kẻ kế thừa lần này là ai?”

Một người đáp: “Một nhân gian kiếm khách – Lâm Hàn.”

“Thế là định mệnh lại khởi động. Thiên đạo sẽ không yên.”

Trên đỉnh núi, gió thổi tung áo đen.

Lâm Hàn rút kiếm, đâm thẳng lên trời, kiếm quang hòa cùng sấm sét.

Tiếng vang ấy xuyên qua chín tầng mây, làm rung động toàn bộ Cửu Thiên Tông.

Và trong khoảnh khắc ấy, bầu trời dường như nứt ra một đường sáng nhỏ – báo hiệu rằng con đường nghịch thiên của hắn chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×