Mặc dù đã có một cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng quá khứ vẫn là một gánh nặng tâm lý lớn đối với Hoàng và Phong. Họ vẫn luôn sống trong sự mặc cảm, tội lỗi và sự ám ảnh về những sai lầm mà mình đã gây ra. Hoàng, người từng ngạo mạn và hung hăng, giờ đây lại trở nên rụt rè, ít nói. Anh thường xuyên giật mình trong giấc ngủ, mồ hôi ướt đẫm khi mơ thấy lại cảnh mình đã phá hoại khu vườn của Đạt. Trong giấc mơ, anh thấy mình bị bao vây bởi sự căm phẫn của mọi người, tiếng nói của Đạt và Mai vang vọng trong đầu anh như một lời nguyền. Ánh mắt Mai, khi cô nhìn thấy khu vườn bị cháy, cứ ám ảnh anh mãi không thôi.
Phong, người em trai, cũng không khá hơn. Anh luôn sống trong sự lo lắng, sợ hãi. Mỗi khi Đạt và Mai đối xử tốt với anh, anh lại cảm thấy bất an. Anh sợ rằng, lòng tốt của họ chỉ là một cái bẫy, rằng một ngày nào đó họ sẽ nhận ra họ không xứng đáng, và sẽ đuổi họ đi. Anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, kể cả với những người bạn đồng hành mới. Anh không dám mở lòng, không dám tin tưởng bất kỳ ai. Phong thường dành hàng giờ để nhìn vào gương, tự hỏi liệu con người trong gương có thực sự đã thay đổi hay chưa, liệu anh có đủ tư cách để sống một cuộc đời bình thường hay không.
Đạt và Mai đã nhận ra điều này. Họ hiểu rằng, để Hoàng và Phong thực sự hòa nhập, họ không chỉ cần một công việc, mà còn cần sự tha thứ và lòng tin. Đạt đã dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với Hoàng. Anh đã mời Hoàng đi câu cá, đi dạo trên cánh đồng. Trong những khoảnh khắc đó, Đạt đã kể cho Hoàng nghe về những sai lầm của chính mình, về những khó khăn mà anh đã trải qua. "Hoàng, ai cũng có những sai lầm. Điều quan trọng là chúng ta biết đứng lên sau khi vấp ngã," Đạt nói, giọng nói đầy sự chân thành. Đạt cũng đã kể cho Hoàng nghe về những giấc mơ của anh, về những nỗi sợ hãi mà anh đã từng phải đối mặt. Sự đồng cảm của Đạt đã giúp Hoàng dần mở lòng. Anh đã khóc rất nhiều, và đã kể lại tất cả những nỗi đau, những mặc cảm mà anh đã phải gánh chịu.
Mai thì dành sự quan tâm đặc biệt cho Phong. Cô thường xuyên nấu những món ăn ngon, mời Phong đến ăn cùng. Cô đã nói chuyện với Phong như một người chị, một người bạn. "Phong, quá khứ đã qua rồi. Đừng để nó ám ảnh em. Em hãy nhìn về phía trước," Mai nói, giọng nói đầy sự ấm áp. Mai cũng đã chia sẻ với Phong về những nỗi sợ hãi của cô, về những nỗi đau mà cô đã từng phải trải qua. Sự thấu hiểu của Mai đã giúp Phong dần vượt qua được nỗi sợ hãi. Anh đã học được cách tin tưởng, cách mở lòng với mọi người.
Dần dần, Hoàng và Phong đã vượt qua được những ám ảnh của quá khứ. Họ đã học được cách yêu thương, cách sẻ chia. Họ đã trở thành những người tốt, những người có ích cho xã hội. Họ đã cảm ơn Đạt và Mai rất nhiều, vì đã cho họ một cơ hội, một cơ hội để làm lại cuộc đời. Họ đã thề sẽ dùng cả cuộc đời để đền đáp lòng tốt đó.
Sau khi vượt qua được những ám ảnh, Hoàng và Phong đã làm việc rất chăm chỉ, rất tận tâm. Hoàng đã dùng tài năng của mình để thiết kế một khu vực mới trong khu vườn, một khu vực dành riêng cho những người có quá khứ bất hảo, những người muốn làm lại cuộc đời. Anh đã đặt tên cho khu vực đó là "Khu vườn hy vọng". Phong thì đã dùng tài năng của mình để quản lý tài chính cho khu du lịch, giúp Đạt và Mai tiết kiệm được rất nhiều tiền. Họ đã trở thành những người bạn, những người đồng hành đáng tin cậy của Đạt và Mai.