về nơi có em

Chương 25: Hạnh Phúc Vẹn Tròn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tình yêu của Phong và Lan đã được mọi người ủng hộ. Sau một thời gian yêu nhau, Phong đã quyết định cầu hôn Lan. Anh đã tổ chức một buổi cầu hôn lãng mạn, ngay tại khu vườn sinh thái của Đạt và Mai. Anh đã quỳ gối, nói những lời từ tận đáy lòng. "Lan, anh biết, anh đã có một quá khứ không tốt đẹp. Nhưng anh đã thay đổi rồi. Anh muốn dùng cả cuộc đời để làm em hạnh phúc. Em có đồng ý lấy anh không?"

Lan đã không ngần ngại, cô đã đồng ý. Nước mắt hạnh phúc chảy dài trên má cô.

Đám cưới của Phong và Lan được tổ chức tại chính khu vườn sinh thái, với sự chứng kiến của tất cả mọi người trong làng. Đó là một đám cưới đơn giản, ấm áp, nhưng lại tràn ngập tình yêu và hạnh phúc. Đạt và Mai đã tổ chức một bữa tiệc lớn, mời tất cả mọi người đến chung vui.

Sau đám cưới, Phong và Lan đã có một cuộc sống hạnh phúc. Phong vẫn tiếp tục làm việc cho Đạt và Mai, còn Lan thì vẫn tiếp tục làm trợ lý cho An. Cả hai đều làm việc rất chăm chỉ, rất tận tâm. Họ đã trở thành một cặp đôi quyền lực, một cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ. Họ đã có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, ngay bên cạnh nhà Đạt và Mai. Họ đã có những đứa con, những đứa trẻ khỏe mạnh, hồn nhiên, lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, và sự che chở của khu vườn.

Đạt và Mai đã có một cuộc sống trọn vẹn. Họ có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp thành công. Họ đã tìm thấy được sự bình yên, không phải ở một thành phố xa hoa, mà ở chính nơi mà họ đã từng muốn rời xa. Họ đã sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, đầy hạnh phúc, và họ đã để lại một di sản vĩ đại cho con cháu, cho xã hội.

Cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn. Đạt và Mai vẫn tiếp tục làm việc, vẫn tiếp tục cống hiến cho xã hội. Họ đã trở thành những người tiên phong, những người truyền cảm hứng. Họ đã giúp đỡ rất nhiều người, và nhận lại được sự tin tưởng, sự yêu mến của tất cả mọi người.

Họ đã già đi, nhưng tình yêu của họ thì không. Họ vẫn yêu nhau như thuở ban đầu. Họ vẫn nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo trên những con đường làng. Họ vẫn ngồi trên chiếc võng ngoài sân, cùng nhau ngắm trăng.

Đạt và Mai đã có một cuộc sống trọn vẹn, một cuộc sống mà họ đã từng mơ ước. Họ đã tìm thấy được sự bình yên, không phải ở một thành phố xa hoa, mà ở chính nơi mà họ đã từng muốn rời xa. Họ đã sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, đầy hạnh phúc, và họ đã để lại một di sản vĩ đại cho con cháu, cho xã hội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×