Mười năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, Đạt và Mai giờ đây không còn chỉ là những ông chủ nhỏ của một khu vườn sinh thái mà đã trở thành những người có tầm ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực phát triển nông nghiệp và du lịch bền vững. Khu vườn ngày nào giờ đã là một quần thể nghỉ dưỡng phức hợp hàng đầu cả nước, thu hút hàng triệu du khách mỗi năm. Nó không chỉ là một địa điểm du lịch mà còn là một trung tâm nghiên cứu và đào tạo. Đạt đã dành phần lớn thời gian để nghiên cứu các giống cây trồng mới, các phương pháp canh tác tiên tiến. Anh đã tổ chức các hội thảo, các buổi tọa đàm miễn phí, giúp các kiến trúc sư trẻ có thêm kiến thức và tâm huyết với nghề. Anh muốn truyền lại ngọn lửa đam mê của mình cho thế hệ sau.
Mai, giờ đã là một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng cô vẫn giữ được sự giản dị, hiền lành của một cô giáo. Cô là tổng giám đốc của chuỗi du lịch sinh thái, nhưng trong mắt Đạt, Mai vẫn là cô gái hiền lành, giản dị năm nào. Mai đã giúp đỡ hàng nghìn người dân quê có một cuộc sống ổn định, giúp họ phát triển kinh tế, không phải tha hương cầu thực. Cô đã mở các lớp học miễn phí về quản trị du lịch, giúp họ có thể tự mình phát triển kinh tế, không phải phụ thuộc vào ai. Cô tin rằng, chỉ có giáo dục mới có thể giúp họ thay đổi cuộc đời.
Trong một lần đi công tác tại một tỉnh miền núi, Đạt và Mai đã tình cờ gặp lại Hoàng và Phong. Sau nhiều năm không gặp, hai anh em họ đã không còn vẻ ngạo mạn, hung hăng ngày nào. Họ đã trưởng thành hơn, trầm tĩnh hơn. Hoàng giờ đã là một kiến trúc sư có tiếng trong lĩnh vực kiến trúc xanh, còn Phong thì là một chuyên gia tài chính. Họ đã cùng nhau xây dựng một dự án du lịch sinh thái nhỏ, với mong muốn dùng tài năng của mình để làm những việc tốt.
Khi gặp lại Đạt và Mai, Hoàng và Phong đã không ngần ngại, họ đã cúi đầu xin lỗi. "Anh Đạt, chị Mai, chúng em xin lỗi vì những gì đã gây ra. Chúng em đã rất hối hận. Chúng em đã sống trong sự mặc cảm, tội lỗi suốt bao năm qua." Hoàng nói, giọng nói đầy sự ăn năn. Phong thì đã nói: "Chúng em đã không ngờ, anh chị lại có thể tha thứ cho chúng em, lại còn cho chúng em một cơ hội. Chúng em đã dùng cả cuộc đời để làm những việc tốt, để chuộc lại lỗi lầm."
Đạt và Mai đã không trách cứ. Họ đã tha thứ cho Hoàng và Phong. Họ đã ôm Hoàng và Phong vào lòng, như những người em trai trong gia đình. Đạt nói: "Hoàng, Phong, anh đã tin rằng, hai em sẽ làm được. Hai em đã không làm anh thất vọng." Mai thì đã nói: "Chị rất tự hào về hai em. Hai em đã làm được một việc rất ý nghĩa."
Hoàng và Phong đã mời Đạt và Mai đến tham quan dự án của họ. Khi đến nơi, Đạt và Mai đã vô cùng ngạc nhiên. Dự án của họ rất đẹp, rất hài hòa với thiên nhiên. Họ đã sử dụng những vật liệu thân thiện với môi trường, và đã tạo ra một không gian sống vô cùng bình yên, gần gũi. Đạt đã nói: "Hoàng, cậu đã làm rất tốt. Đây là một dự án rất đẹp, rất có hồn." Mai thì đã nói: "Phong, em đã làm rất tốt. Chị rất ngưỡng mộ em."
Sau chuyến đi, Đạt và Mai đã có một cuộc sống trọn vẹn, một cuộc sống mà họ đã từng mơ ước. Họ đã có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp thành công. Họ đã tìm thấy được sự bình yên, không phải ở một thành phố xa hoa, mà ở chính nơi mà họ đã từng muốn rời xa.