về nơi có em

Chương 4: Thử Thách Đầu Tiên và Lời Hứa Sắt Son


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi Đạt từ chối lời đề nghị mua đất, công ty bất động sản kia không từ bỏ ý định. Họ bắt đầu dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để gây khó dễ cho gia đình Đạt. Đầu tiên là những lời đe dọa ẩn danh qua điện thoại, sau đó là việc một vài luống rau của gia đình anh bị phá hoại. Mặc dù thiệt hại không lớn, nhưng những hành động đó đã gây ra sự hoang mang, lo lắng cho gia đình Đạt và cả người dân trong làng.

Đạt không nao núng. Anh đã lường trước được điều này. Anh báo cáo sự việc lên chính quyền địa phương, đồng thời lắp đặt thêm camera an ninh và hệ thống đèn cảm ứng xung quanh khu vườn. Anh nói với ba mẹ: "Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ khu vườn này. Con sẽ không để họ làm hại đến chúng ta."

Mai luôn ở bên cạnh Đạt, động viên anh. "Em tin anh mà, anh Đạt. Anh đừng lo lắng quá," Mai nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối. Cô cũng giúp Đạt trấn an ba mẹ anh, cùng họ chăm sóc lại những luống rau bị phá hoại.

Một buổi tối, Đạt và Mai đang tưới cây thì thấy một người đàn ông lạ mặt lấp ló ở ngoài hàng rào. Đạt cảnh giác, anh đi thẳng ra hỏi: "Anh là ai? Đến đây làm gì?"

Người đàn ông đó lúng túng, không nói được lời nào. Đạt nhanh trí bật đèn cảm ứng, khuôn mặt người đàn ông hiện rõ. Đó là một người lạ, không phải người trong làng. Đạt gọi điện báo công an. Người đàn ông đó thấy vậy thì bỏ chạy. Tuy không bắt được, nhưng hành động đó đã cho thấy sự quyết tâm của Đạt trong việc bảo vệ khu vườn.

Sau vụ việc đó, công ty bất động sản tạm thời im hơi lặng tiếng. Đạt và Mai có thời gian để tập trung vào việc phát triển khu vườn. Đạt lên kế hoạch cải tạo lại toàn bộ khu vườn, từ việc thiết kế lại hệ thống thoát nước, phân chia các khu vực trồng trọt một cách khoa học, cho đến việc xây dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ để khách đến tham quan có thể nghỉ ngơi. Anh muốn biến khu vườn thành một khu nghỉ dưỡng sinh thái thu nhỏ.

Ý tưởng của Đạt nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Mai và ba mẹ. Mai dùng kiến thức của mình để giúp Đạt tìm hiểu về các loại cây trồng phù hợp với thổ nhưỡng của địa phương, và còn giúp anh tìm kiếm nguồn giống chất lượng. Ba mẹ anh cũng rất vui, họ cảm thấy hạnh phúc khi thấy con trai trở về và tìm thấy niềm vui trong công việc.

Một buổi trưa, Đạt và Mai ngồi dưới tán cây cổ thụ, cùng nhau ăn trưa. Đạt nhìn Mai, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. "Mai này, em đã thay đổi cuộc đời anh."

Mai mỉm cười: "Em cũng vậy mà, anh Đạt. Anh đã cho em thấy một thế giới rộng lớn hơn, và cũng cho em biết thế nào là một tình yêu đích thực."

Đạt nắm lấy tay Mai, một lần nữa, anh cảm thấy sự ấm áp quen thuộc. Anh cúi xuống, hôn lên môi Mai. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, một nụ hôn ngọt ngào, chân thành. Mai đáp lại nụ hôn của Đạt một cách nồng nhiệt, đầy đam mê. Cả hai người dường như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại khoảnh khắc lãng mạn, nồng cháy đó.

Nụ hôn kéo dài, cả hai đều chìm đắm trong cảm xúc. Đạt nhẹ nhàng ôm Mai vào lòng, vuốt ve mái tóc cô. "Em là của anh," Đạt nói, giọng nói khàn khàn. Mai rúc vào lòng anh, cảm nhận sự an toàn và bình yên.

Sau nụ hôn đó, tình cảm của họ càng trở nên sâu đậm hơn. Đạt thường xuyên nói những lời yêu thương với Mai, còn Mai thì luôn chăm sóc, quan tâm đến anh một cách chu đáo. Cả hai người đều hiểu, họ đã thuộc về nhau.

Tuy nhiên, mối đe dọa vẫn còn đó. Một buổi chiều, Đạt đang làm việc thì một nhóm côn đồ xăm trổ đầy mình xông vào khu vườn. Chúng đe dọa, đòi Đạt phải bán đất. Đạt bình tĩnh đối phó, anh gọi điện báo công an, đồng thời dùng gậy gộc để tự vệ.

Mai chạy đến, đứng chắn trước mặt Đạt. "Các người muốn làm gì? Mau đi đi, không thì chúng tôi sẽ báo công an!" Mai dũng cảm nói, mặc dù giọng nói cô vẫn còn run rẩy.

Nhóm côn đồ không ngờ Mai lại can đảm đến vậy, chúng chần chừ một lúc rồi bỏ đi.

Sau vụ việc đó, Đạt càng quyết tâm hơn. Anh biết, anh phải bảo vệ Mai, bảo vệ gia đình và khu vườn này. Anh đã tìm thấy hạnh phúc, và anh sẽ không để bất cứ ai cướp đi hạnh phúc đó.

Đêm đó, Đạt ôm Mai vào lòng, thì thầm vào tai cô: "Anh hứa, anh sẽ không để ai làm hại em, cũng không để ai cướp đi khu vườn của chúng ta. Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình của chúng ta."

Mai mỉm cười, nước mắt chảy dài. "Em tin anh."

Lời hứa đó, mặc dù giản dị, nhưng lại là một lời hứa sắt son. Đạt biết, anh không chỉ đang chiến đấu vì khu vườn, mà còn vì tình yêu của anh và Mai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×