về nơi có em

Chương 3: Khởi Đầu Mới và Những Nụ Cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống mới của Đạt ở quê bắt đầu với những ngày đầy ắp tiếng cười và niềm vui. Sau cuộc trò chuyện dưới hiên nhà, tình cảm giữa Đạt và Mai trở nên rõ ràng hơn. Họ không còn ngại ngùng, mà thoải mái thể hiện sự quan tâm dành cho nhau. Mối quan hệ của họ giống như một đóa hoa sen, hé nở từ từ, lặng lẽ nhưng mang vẻ đẹp tinh khiết, thanh cao.

Mai dành nhiều thời gian hơn để ở bên Đạt. Cô dẫn anh đi thăm các khu vườn khác trong làng, giới thiệu với anh về các loại cây trồng, cách chăm sóc đặc trưng của từng vùng đất. Đạt, với kiến thức của một kiến trúc sư, đã giúp Mai và bà con trong làng xây dựng những giàn cây leo kiên cố hơn, thiết kế hệ thống thoát nước hiệu quả hơn cho các luống rau. Anh và Mai cùng nhau trở thành "cặp đôi vàng" của làng, được mọi người quý mến.

Một buổi sáng, Mai mang đến cho Đạt một chiếc mũ rơm. "Em làm tặng anh đó," cô nói, khuôn mặt ửng hồng. Chiếc mũ tuy đơn giản nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Đạt đội chiếc mũ lên, cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. "Cảm ơn em," anh nói, giọng nói đầy xúc động.

Cùng với sự giúp đỡ của Mai, khu vườn sinh thái của gia đình Đạt dần dần lấy lại được sức sống. Những luống rau xanh mướt, những giàn cây ăn quả trĩu cành, những bông hoa khoe sắc rực rỡ. Đạt không còn nghĩ đến việc làm giàu, mà chỉ tập trung vào việc làm cho khu vườn thêm đẹp, thêm xanh. Mỗi ngày, anh đều cảm nhận được sự kết nối giữa mình với đất, với cây cỏ. Đó là một cảm giác bình yên, đủ đầy mà anh chưa bao giờ có được ở thành phố.

Tình yêu của họ không chỉ đơn thuần là những cuộc hẹn hò lãng mạn, mà còn là những khoảnh khắc giản dị, đời thường. Đạt và Mai cùng nhau đi chợ phiên, mua những món ăn dân dã, cùng nhau nấu cơm dưới bếp lửa hồng. Bữa cơm tuy đơn giản, nhưng lại mang đậm hương vị của tình yêu. Đạt cảm thấy mình đã tìm thấy một nửa còn thiếu của cuộc đời, một người phụ nữ hiểu anh, yêu anh bằng một tình yêu chân thành, không vụ lợi.

Một buổi tối, Đạt và Mai cùng nhau ngồi trên chiếc võng ngoài sân, ngắm trăng. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp của Mai. Đạt nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve mái tóc cô. Mai tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Đạt. "Anh Đạt, anh có hạnh phúc không?" Mai hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ.

Đạt mỉm cười, ôm chặt Mai vào lòng. "Anh rất hạnh phúc, Mai ạ. Hạnh phúc hơn tất cả những gì anh từng có."

Hai người im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc và tiếng côn trùng kêu râm ran. Đạt cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Mai. Mai nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của anh. Nụ hôn đó không chỉ là sự khởi đầu của một tình yêu lãng mạn, mà còn là lời hứa, lời cam kết của Đạt với Mai, với cuộc sống bình yên ở nơi này.

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Một buổi sáng, Đạt nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ ở thành phố. "Đạt, có một công ty bất động sản đang muốn mua lại khu đất nhà cậu để xây dựng khu đô thị mới. Họ trả giá rất cao, cậu có muốn bán không?"

Đạt cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi không có ý định bán."

Người bạn kia vẫn cố nài nỉ: "Cậu nghĩ lại đi, đây là một khoản tiền khổng lồ đó, đủ để cậu sống sung túc cả đời."

Đạt từ chối thẳng thừng, sau đó tắt máy. Anh không muốn bán đi khu vườn, không muốn bán đi tuổi thơ và những kỉ niệm của mình. Hơn nữa, anh cũng không muốn phá bỏ nơi mà anh và Mai đang vun đắp tình yêu.

Một vài ngày sau, một người đàn ông lạ mặt đến gặp Đạt, tự xưng là đại diện của công ty bất động sản. Ông ta đưa ra một mức giá cao ngất ngưởng, kèm theo những lời hứa hẹn về một cuộc sống giàu sang. Đạt vẫn kiên quyết từ chối. "Thưa ông, tôi không cần tiền. Khu vườn này là gia tài của gia đình tôi, tôi sẽ không bán."

Ông ta không bỏ cuộc, ông ta dùng đủ mọi lời lẽ, thậm chí là đe dọa. "Cậu nên suy nghĩ kĩ đi. Nếu cậu không bán, chúng tôi sẽ có cách để cậu phải bán."

Đạt không hề sợ hãi. Anh nói với ông ta: "Nếu các người dám động vào khu vườn này, tôi sẽ không để yên đâu."

Mai đứng từ xa, nghe được cuộc nói chuyện. Cô lo lắng, bước đến gần Đạt. "Anh Đạt, hay là... mình bán đi?" Mai nói, giọng nói run run.

Đạt nắm chặt tay Mai, nhìn thẳng vào mắt cô. "Không bao giờ, Mai ạ. Anh sẽ bảo vệ khu vườn này, cũng như bảo vệ tình yêu của chúng ta."

Tình huống này càng khiến Đạt và Mai xích lại gần nhau hơn. Họ cùng nhau bàn bạc, tìm cách bảo vệ khu vườn khỏi những kẻ xấu. Đạt, với kiến thức của một kiến trúc sư, đã thiết kế một hệ thống an ninh cho khu vườn. Mai, với sự hiểu biết về con người và tình cảm của người dân quê, đã vận động mọi người cùng nhau đứng lên, bảo vệ mảnh đất của mình.

Tình yêu của họ không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là sự đồng lòng, sự sẻ chia, và cả sự mạnh mẽ. Họ cùng nhau đối mặt với khó khăn, và chính những khó khăn đó lại càng làm cho tình cảm của họ thêm bền chặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×