Cuộc sống sau đám cưới của Đạt và Mai là một chuỗi ngày ngọt ngào, bình yên. Họ cùng nhau thức dậy vào mỗi buổi sáng, cùng nhau pha cà phê, rồi ra vườn hít thở không khí trong lành. Đạt vẫn là kiến trúc sư tài ba, nhưng giờ đây, công trình của anh không phải là những tòa nhà cao tầng mà là từng góc nhỏ trong khu vườn. Anh tỉ mỉ thiết kế một chiếc cầu tre bắc ngang qua con suối nhỏ, một căn nhà gỗ nhỏ nhắn dành cho những ai muốn trải nghiệm cuộc sống dân dã, và một vườn hoa hồng lãng mạn cho Mai.
Mai vẫn là cô giáo tiểu học hiền lành, nhưng giờ đây, cô còn là người quản lý tài ba của khu du lịch sinh thái. Cô sắp xếp các tour tham quan, tổ chức các lớp học làm vườn cho du khách. Những đứa trẻ ở thành phố, lần đầu tiên được nhìn thấy cây lúa, con gà, con vịt, đều reo hò thích thú. Mai nhìn những đứa trẻ, lòng cô tràn ngập niềm vui. Cô biết, cô đang làm một điều ý nghĩa, không chỉ cho riêng mình mà còn cho cả cộng đồng.
Những buổi tối, khi khu vườn chìm vào tĩnh lặng, Đạt và Mai lại ngồi bên nhau trên chiếc võng ngoài sân, cùng ngắm trăng. Họ không nói nhiều, chỉ cần nắm tay nhau là đủ. Tình yêu của họ không cần những lời nói hoa mĩ, mà được thể hiện qua những hành động giản dị, những cái ôm ấm áp.
Một buổi tối, khi Đạt và Mai đang ngồi nói chuyện, Mai bất chợt im lặng, khuôn mặt cô ửng hồng. Đạt lo lắng hỏi: "Em sao vậy, Mai?" Mai nắm lấy tay Đạt, đặt lên bụng mình. "Anh ơi, chúng ta sắp có em bé rồi."
Đạt sững sờ, rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Anh ôm chặt Mai vào lòng, hôn lên trán cô. "Thật không, Mai? Thật không?" Mai gật đầu, nước mắt hạnh phúc chảy dài. Đạt cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Mai, cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng cô. Anh biết, đây là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh.
Từ đó, Đạt càng quan tâm đến Mai hơn. Anh không cho cô làm việc nặng, không cho cô đi ra ngoài một mình. Anh chăm sóc cô từng li từng tí, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Mai cười hạnh phúc, cô cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.
Thời gian trôi đi, Mai sinh một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Đạt đặt tên con là An, với mong muốn con sẽ có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Bé An lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, sự che chở của khu vườn. Đứa bé vô tư, hồn nhiên, chạy nhảy khắp vườn, tiếng cười của bé vang vọng khắp nơi, mang lại niềm vui cho cả khu vườn.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi. Đạt và Mai đã có một gia đình hạnh phúc, một tổ ấm đúng nghĩa. Họ đã tìm thấy được sự bình yên mà họ đã từng tìm kiếm.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Một buổi chiều, khi Đạt đang làm việc trong vườn thì một người đàn ông lạ mặt đến. Hắn ta giới thiệu hắn là anh trai của Hoàng, tên là Phong. "Anh Đạt, tôi đến đây không phải để gây chuyện. Tôi chỉ muốn nói với anh, hãy cẩn thận. Em trai tôi tuy bị bắt, nhưng nó vẫn có những mối quan hệ bên ngoài. Nó sẽ không để yên cho anh đâu."
Đạt cảnh giác, anh biết, Hoàng là một người thù dai, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Đạt đã liên hệ với công an địa phương để báo cáo sự việc. Anh cũng thuê thêm người bảo vệ để đảm bảo an toàn cho gia đình.
Mai lo lắng, cô ôm con trai vào lòng. "Anh Đạt, chúng ta có nên rời đi không?" Đạt nắm lấy tay Mai, nhìn thẳng vào mắt cô. "Không bao giờ, Mai ạ. Chúng ta đã chiến đấu để có được hạnh phúc này, chúng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con, bảo vệ gia đình của chúng ta."
Mai mỉm cười, cô tin tưởng tuyệt đối vào Đạt. Cô biết, dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần họ ở bên nhau, họ sẽ vượt qua được.
Cuộc sống của họ lại trở nên căng thẳng. Đạt và Mai phải luôn cảnh giác. Nhưng họ không để nỗi sợ hãi lấn át. Họ vẫn tiếp tục sống, vẫn tiếp tục làm việc, vẫn tiếp tục yêu thương nhau. Họ tin rằng, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả.