về quê nuôi cá và... "trồng" thêm anh

Chương 1: Cuộc Đào Thoát Của Nàng Designer


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Phương án C, tôi nhắc lại là C nhé chị San! Chị phải 'bold' cái tagline lên, 'italic' cái slogan, và cho cái logo nó '3D' hơn nữa! Thêm hiệu ứng 'bling bling' vào cho nó 'chanh sả', chị hiểu không?"

Bảo Linh San hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho nụ cười dịch vụ không bị méo đi trước vị khách hàng thứ mười trong ngày, một cô bé chủ shop online bán kem trộn mà tuổi đời chắc chỉ bằng nửa số app chỉnh ảnh trong điện thoại của cô. Linh San siết chặt con chuột máy tính, tưởng tượng nó là cái đầu của cô bé kia, rồi gật đầu một cách chuyên nghiệp.

"Dạ em hiểu rồi ạ. 'Bling bling' và 'chanh sả'. Em sẽ sửa lại ngay cho chị."

Đây là cuộc sống của cô ở Sài Gòn. Một nữ designer 27 tuổi làm việc cho một agency quảng cáo có tiếng, ngày ngày đối mặt với những chiếc "deadline" dí sát nút, những vị khách hàng từ trên trời rơi xuống và một ông sếp luôn cho rằng "sáng tạo là không có giới hạn thời gian, nhưng lương thì có". Cô sống trong một căn hộ chung cư thuê với giá cắt cổ, ăn những bữa ăn vội vàng, và niềm vui lớn nhất là săn được mã giảm giá trà sữa trên app.

Cô đã từng nghĩ rằng, ít ra mình còn có một tình yêu 3 năm để làm chỗ dựa. Anh ta là Nam, một gã trưởng phòng kinh doanh láng coóng, luôn miệng nói yêu cô nhưng lại bận "họp đột xuất" vào mỗi cuối tuần.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chiều hôm đó, một dự án bất ngờ được duyệt sớm, Linh San sung sướng tan làm trước giờ, hí hửng mua một hộp sushi hảo hạng về để tạo bất ngờ cho bạn trai. Nhưng người bất ngờ hơn lại là cô. Cánh cửa phòng ngủ không đóng, và bên trong, Nam đang ra sức "kiểm tra chất lượng" giường của họ với một cô nàng đồng nghiệp nóng bỏng. Họ còn đang thảo luận sôi nổi về "hiệu suất" và "trải nghiệm người dùng" một cách rất chuyên môn.

Linh San không gào khóc, không xông vào đánh ghen. Cô chỉ lặng lẽ đứng đó, rút điện thoại ra, chọn góc đẹp nhất, chụp một tấm ảnh thật sắc nét. Sau đó, cô bình thản đóng cửa lại, gửi tấm ảnh đó vào group chat của công ty Nam với dòng caption: "Review sản phẩm giường ngủ kèm nhân viên trải nghiệm. Đánh giá 1 sao vì dịch vụ tệ, gây tiếng ồn và làm phiền hàng xóm."

Gửi xong, cô block toàn bộ số điện thoại, mạng xã hội của gã bạn trai cũ, rồi ung dung vào phòng, kéo chiếc vali hàng hiệu ra và bắt đầu dọn dẹp cuộc đời mình.

Đêm đó, trong căn hộ của cô bạn thân, sau khi đã nốc cạn mấy lon bia, Linh San hùng hồn tuyên bố.

"Tao sẽ bỏ phố về quê!"

"Mày khùng hả San?" My, cô bạn thân, suýt sặc. "Mày về quê làm gì? Về quê cho muỗi nó đốt thành cái mền hả?"

"Tao về chữa lành!" Linh San nói, giọng đầy quả quyết. "Tao sẽ về lại căn nhà của bà ngoại ở Bến Tre. Tao sẽ trồng rau, nuôi gà, nuôi cá. Sáng ra nghe tiếng chim hót, chiều chiều ngắm hoàng hôn trên sông. Một cuộc sống điền viên, yên bình, không deadline, không Tuesday. Tao sẽ trở thành một nàng thơ!"

My nhìn con bạn thân đang mặc một chiếc váy lụa hàng hiệu, tay cầm lon bia, mặt thì đầy vẻ mộng mơ, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. "Nàng thơ hay là nàng thối? Mày còn không phân biệt được rau răm với rau thơm, về quê mà sống."

Nhưng Linh San đã quyết. Cô quá mệt mỏi với thành phố này rồi. Cô cần một lối thoát. Và hình ảnh về một miền quê yên ả, nơi có căn nhà gỗ cũ của bà ngoại bên cạnh rặng dừa xanh mướt, bỗng trở thành một thiên đường trong tâm trí cô.

Sáng hôm sau, bất chấp sự can ngăn của bạn thân, Linh San chất đống hành lý – bao gồm ba chiếc vali đầy quần áo hàng hiệu, một thùng đồ skincare, và chiếc laptop Macbook Pro – lên một chiếc xe taxi bảy chỗ, thẳng tiến về Bến Tre.

Hành trình mấy tiếng đồng hồ không làm cô mệt mỏi. Cô háo hức nhìn ngắm cảnh vật thay đổi qua cửa kính xe, từ những tòa nhà cao tầng san sát đến những cánh đồng lúa xanh rì.

Nhưng khi chiếc xe dừng lại ở đầu một con đường đất nhỏ hẹp, nơi mà xe hơi không thể vào được nữa, và cô phải tự mình lôi ba chiếc vali đi bộ gần một cây số, sự háo hức của cô bắt đầu vơi đi.

Và khi cô đứng trước căn nhà của bà ngoại, nó đã hoàn toàn bốc hơi.

Căn nhà không giống như trong trí nhớ thơ mộng của cô. Nó cũ kỹ, mái ngói đã mọc rêu, sân vườn thì đầy cỏ dại. Cô mở cánh cửa gỗ kẽo kẹt, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Mạng nhện giăng khắp nơi, và một con thạch sùng to bằng ngón tay cái đang nhìn cô chằm chằm từ trên tường.

Linh San đứng giữa nhà, chân mang đôi giày cao gót, tay kéo chiếc vali Louis Vuitton, nhìn quanh một lượt. Wifi không có. Máy lạnh không có. Nệm Kymdan không có. Chỉ có muỗi, bụi, và một sự im lặng đến đáng sợ.

Cô thở ra một hơi dài, lẩm bẩm một mình.

"Chữa lành, cái con khỉ!"

Cuộc đào thoát của nàng designer, xem ra, đã có một khởi đầu không mấy nên thơ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×