Sự ngượng ngùng sau chuyến đi lên phố kéo dài suốt mấy ngày. Họ vẫn làm việc cùng nhau, nhưng những màn cà khịa đã biến mất, thay vào đó là một sự im lặng và những cái liếc trộm. Cả hai đều cảm nhận được có một cái gì đó đã thay đổi, một sợi dây vô hình đã được kéo căng ra giữa họ, nhưng không ai dám là người lên tiếng trước.
Linh San thì bối rối trước cảm xúc của chính mình. Cô nhận ra mình đã thực sự rung động trước anh chàng nông dân này. Nhưng cô lại sợ. Vết thương từ mối tình cũ vẫn còn đó. Cô sợ lại một lần nữa đặt niềm tin sai chỗ.
Còn Thế Cường thì lại vật lộn với những cảm xúc mà anh chưa bao giờ trải qua. Anh, một người đàn ông 30 tuổi, chỉ biết đến ruộng vườn và cây cối, lần đầu tiên biết đến cảm giác ghen tuông. Anh thấy khó chịu, bứt rứt, và chỉ muốn kéo cô gái đó lại, khẳng định chủ quyền. Nhưng bản tính kiệm lời và có phần cục mịch lại ngăn anh lại.
Bầu không khí căng thẳng đó có lẽ sẽ còn kéo dài, nếu không có một sự trợ giúp từ "ông trời".
Vào một buổi tối cuối tuần, một cơn bão lớn ập đến. Không phải là một cơn mưa rào bình thường. Gió giật mạnh, quật vào những rặng dừa nghe rào rào như sắp gãy. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, theo sau là những tiếng nổ vang trời.
RẦM!
Sau một tiếng sét lớn, cả khu xóm chìm vào bóng tối. Mất điện.
Linh San đang ở một mình trong căn nhà gỗ. Cô vốn đã sợ sấm sét và bóng tối. Cảnh tượng này đối với cô không khác gì một bộ phim kinh dị. Cô co rúm người trên giường, trùm chăn kín mít, tim đập thình thịch. Mỗi một tiếng sấm lại khiến cô giật nảy người.
Cô cố gắng tìm điện thoại để gọi cho cô bạn thân, nhưng sóng điện thoại cũng chập chờn rồi mất hẳn. Cô cảm thấy hoàn toàn bị cô lập và sợ hãi.
Trong cơn sợ hãi tột cùng, cô chỉ nghĩ đến một người. Anh ta ở ngay nhà bên cạnh. Sự hiện diện của anh ta, dù cục súc, dù khó ưa, lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô lấy hết can đảm, khoác vội chiếc áo khoác, mở cửa và chạy ra ngoài trời mưa gió. Cô chạy sang nhà Thế Cường, đập cửa rầm rầm.
"Anh Cường ơi! Anh Cường! Có nhà không?"
Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Thế Cường xuất hiện, tay cầm một chiếc đèn măng xông, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra. Thấy bộ dạng ướt sũng và gương mặt tái mét vì sợ hãi của cô, anh không khỏi ngạc nhiên.
"Cô làm gì ngoài này vậy? Vào nhà mau!"
Anh kéo cô vào nhà, đóng sầm cửa lại, ngăn cách họ với cơn bão bên ngoài. Anh đưa cho cô một chiếc khăn khô. "Lau người đi kẻo bệnh."
Linh San run rẩy lau tóc, ngồi co ro trên bộ ghế gỗ. Căn nhà của anh rất đơn giản, gọn gàng, và có một mùi gỗ thông thoang thoảng. Ánh đèn măng xông chập chờn, tạo nên những cái bóng nhảy múa trên tường. Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa đập vào mái tôn và tiếng sấm rền vang ở phía xa.
Sự im lặng giữa họ thật ngột ngạt. Cuối cùng, chính Cường là người lên tiếng.
"Cô... vẫn còn qua lại với tên bạn trai cũ đó à?" Anh hỏi, giọng có phần khô khốc.
Linh San ngẩng lên, ngạc nhiên. "Không có! Em và anh ta đã hết rồi. Sao anh lại hỏi vậy?"
"Tôi thấy cô có vẻ... vẫn còn quan tâm đến hắn."
"Em không có!" cô quả quyết. "Em chỉ tức giận vì anh ta dám coi thường anh thôi."
"Coi thường tôi?" Cường nhếch mép. "Tôi là nông dân, hắn ta nói không sai. Cô ở bên cạnh tôi, không sợ bị người ta chê cười à?"
"Em không quan tâm!" Linh San bỗng nhiên lớn tiếng, sự sợ hãi ban nãy đã biến thành sự tức giận. "Em không quan tâm người khác nghĩ gì! Với em, anh..."
Cô bỗng dừng lại, nhận ra mình sắp nói ra điều gì đó.
Thế Cường bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt trong đêm tối rực sáng. "Với em, tôi làm sao?"
Sự dồn ép của anh, cộng với không khí căng thẳng của đêm bão, đã đẩy mọi cảm xúc của Linh San lên đến đỉnh điểm. Cô không thể kìm nén được nữa.
"Với em, anh tốt hơn anh ta gấp trăm, gấp ngàn lần!" cô nói trong tiếng nấc. "Anh có thể cục súc, có thể khó ưa, nhưng anh chân thật, anh giỏi giang, và anh... đã luôn ở đó khi em cần."
Thế Cường sững người. Rồi anh thở ra một hơi dài, như trút bỏ được một gánh nặng. "Phải chi cô nói câu này sớm hơn." Anh đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô.
"Tôi," anh nói, giọng trầm và khàn đi. "Không thích thấy cô đi với thằng đó. Tôi cũng không thích thấy cô cười với bất kỳ thằng đàn ông nào khác. Tôi không biết phải gọi cảm giác đó là gì. Tôi chỉ biết, tôi muốn cô là của tôi."
Đó là một lời thú tội. Một lời thú tội vụng về, mộc mạc, nhưng lại chân thành đến đau lòng.
Anh không đợi cô trả lời. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn này không còn ngượng ngùng, không còn do dự. Nó mãnh liệt, nồng nàn và có phần tuyệt vọng. Anh hôn cô như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Linh San hoàn toàn bị cuốn đi. Mọi sợ hãi, mọi rào cản trong lòng cô đều sụp đổ. Cô vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh một cách say đắm.
Anh bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ. Đêm đó, giữa tiếng gào thét của cơn bão bên ngoài, hai con người đến từ hai thế giới khác nhau đã thực sự hòa vào làm một. Cuộc ân ái của họ không có sự dạo đầu hoa mỹ, không có kỹ thuật điêu luyện. Nó hoang dại, bản năng và đầy những cảm xúc bị dồn nén. Nó là sự giải tỏa cho những ghen tuông, những nhớ mong, những rung động thầm kín mà cả hai đã cố gắng che giấu.
Khi cơn bão bên ngoài đã tan, họ nằm đó, trong vòng tay của nhau, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách. Mối quan hệ của họ, sau đêm nay, đã không còn có thể quay trở lại như trước được nữa. Nó đã bước sang một chương mới, một chương đầy đam mê và có lẽ, cũng đầy những thử thách đang chờ đợi ở phía trước.