về quê nuôi cá và... "trồng" thêm anh

Chương 7: Chuyến Đi Lên Phố Và Cơn Ghen Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi bản logo được duyệt, dự án "Vườn Nhà Khôi San" chính thức bước vào giai đoạn sản xuất. Linh San thiết kế một loạt bao bì cho các sản phẩm: túi giấy kraft cho rau củ, hộp carton cho trái cây, nhãn dán cho các hũ mắm, hũ dưa muối mà cô Ba làm. Mọi thiết kế đều đồng bộ, mộc mạc nhưng chuyên nghiệp, khác hẳn với những sản phẩm nông sản vẫn thường được bán trong túi nilon ngoài chợ.

Vấn đề tiếp theo là tìm một nhà in chất lượng cao có thể sản xuất những bao bì này. Và dĩ nhiên, ở cái xứ dừa Bến Tre này, không thể tìm ra một nơi như vậy.

"Chúng ta phải lên Sài Gòn thôi," Linh San nói sau khi đã gọi điện thoại cho hàng chục cơ sở in ấn ở địa phương. "Chỉ có trên đó mới có loại giấy và công nghệ in mà em cần."

Thế Cường có chút do dự. "Lên đó làm gì? Xa xôi, tốn kém. In ở đây đại không được sao?"

"Không được!" Linh San quả quyết. "Bao bì là bộ mặt của thương hiệu. Anh muốn bán sản phẩm của mình với giá cao hơn, muốn vào được các siêu thị thực phẩm sạch, thì bộ mặt nó phải chuyên nghiệp. Chuyện này em là chuyên gia, anh phải nghe em."

Thế là, Cường đành phải chấp nhận làm "tài xế bất đắc dĩ", chở cô "Giám đốc Sáng tạo" của mình lên Sài Gòn một chuyến.

Đây là lần đầu tiên Thế Cường lên Sài Gòn sau nhiều năm. Khung cảnh thành phố hoàn toàn đảo lộn vai trò của họ. Anh, người ở quê luôn là một "vị vua" biết tuốt, giờ đây lại trở nên lóng ngóng, ngơ ngác như một "anh nông dân lên tỉnh". Anh không quen với dòng xe cộ như mắc cửi, không quen với tiếng còi xe inh ỏi, không quen với những tòa nhà cao tầng che khuất cả bầu trời.

Ngược lại, Linh San lại như cá gặp nước. Cô hoàn toàn lột xác. Không còn là cô nàng vụng về, lóng ngóng. Cô trở nên tự tin, năng động và sắc sảo. Cô dẫn anh đi từ xưởng in này đến xưởng in khác, nói chuyện với các chủ xưởng bằng một phong thái đĩnh đạc, đàm phán về giá cả và chất lượng một cách chuyên nghiệp.

Cường chỉ đi theo sau, im lặng quan sát cô. Anh thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của người con gái này. Anh thấy được sự thông minh, sự quyết đoán và cả sự quyến rũ của một người phụ nữ hiện đại khi cô đang tập trung vào công việc của mình. Anh bất giác cảm thấy có chút tự hào.

Sau khi đã giải quyết xong công việc, lúc đó cũng đã gần trưa.

"Đói bụng chưa?" Linh San quay sang hỏi. "Em biết một quán cà phê này có món cơm trưa văn phòng ngon lắm. Để em đãi anh một bữa, coi như cảm ơn anh tài xế."

Cô dẫn anh vào một quán cà phê sang trọng ở quận 1, nơi mà trước đây cô vẫn hay cùng đồng nghiệp ra vào. Khi hai người họ vừa ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Linh San? Thật không ngờ lại gặp em ở đây."

Linh San ngẩng lên. Tim cô khẽ giật thót. Là Nam, gã bạn trai cũ của cô. Hắn ta mặc một bộ vest bóng bẩy, đi cùng một cô gái trẻ đẹp khác.

"Chào anh," Linh San đáp, giọng lạnh nhạt.

Nam nhìn cô, rồi lại liếc nhìn Thế Cường đang ngồi đối diện, người đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, trông có phần "quê mùa" so với không khí ở đây. Một nụ cười trịch thượng hiện lên trên môi hắn.

"Dạo này em sống tốt không? Nghe nói em bỏ về quê 'ở ẩn' rồi à?" hắn ta hỏi, giọng đầy mỉa mai. "Sao vậy? Hết tiền tiêu rồi nên lại phải lên thành phố tìm việc à? Hay là... gu của em bây giờ đã thay đổi rồi?" Hắn ta hất mặt về phía Cường.

Thế Cường không nói gì. Anh chỉ ngồi đó, lưng thẳng, ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Nam, một sự im lặng đầy áp lực.

Linh San tức giận. "Cuộc sống của tôi không phiền anh quan tâm. Anh đi với bạn gái thì cứ vui vẻ đi."

"Bạn bè cũ gặp lại hỏi thăm chút thôi mà, làm gì căng thẳng vậy," Nam cười nhạt. Hắn ta quay sang Cường. "Chào anh. Tôi là Nam, bạn trai cũ của San. Không biết anh đây làm nghề gì nhỉ?"

"Làm nông," Cường đáp gọn lỏn.

"Ồ, làm nông à," Nam kéo dài giọng, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường. "Vậy chắc vất vả lắm. San à, em xem lại đi. Em xứng đáng với những thứ tốt hơn. Nếu em gặp khó khăn gì, cứ gọi cho anh. Vị trí trưởng phòng marketing ở công ty anh vẫn luôn chào đón em."

Hắn ta đang cố tình hạ thấp Cường và ra vẻ kẻ cả với cô. Nhưng hắn đã lầm.

"Cảm ơn nhã ý của anh," Linh San đứng dậy, khoác tay Cường một cách đầy thân mật. "Nhưng tôi không cần. Tôi bây giờ rất hạnh phúc với cuộc sống của mình. Tôi có một công việc kinh doanh riêng, và có một người bạn trai biết tôn trọng tôi, chứ không phải là một kẻ chỉ biết 'kiểm tra chất lượng' giường của người khác."

Câu nói của cô như một cái tát trời giáng vào mặt Nam. Hắn ta cứng họng, mặt tái đi.

"Còn nữa," Linh San nói tiếp, giọng đanh thép. "Anh ấy có thể là một người nông dân, nhưng anh ấy kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt của mình, sống một cuộc sống quang minh chính đại. Còn hơn một vài vị 'trưởng phòng' chỉ biết lừa dối và sống bám vào người khác."

Nói rồi, cô kéo tay Cường. "Mình đi thôi anh. Ở đây không khí ô nhiễm quá."

Cô kéo anh ra khỏi quán, để lại Nam đứng sững sờ trong sự nhục nhã.

Trên đường về, không khí trong xe trở nên im lặng một cách lạ thường. Linh San thì cảm thấy hả hê vì vừa "xử đẹp" được tên bạn trai cũ. Nhưng Thế Cường thì lại im lặng suốt cả chặng đường.

Anh đang ghen.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy một cảm giác khó chịu đến vậy. Anh không thích cách gã đàn ông đó nhìn cô. Anh không thích cái cách hắn ta nói chuyện với cô như thể cô vẫn là vật sở hữu của hắn. Và anh ghét nhất là cái ý nghĩ, cô và hắn ta đã từng có một quá khứ, đã từng thân mật với nhau.

Sự im lặng của anh khiến Linh San cảm thấy có chút bất an. "Anh... anh giận em à?"

"Không có," anh đáp cộc lốc.

Nhưng cô biết anh đang nói dối. Bầu không khí căng thẳng này, còn khó chịu hơn cả những lúc họ cãi nhau. Một cơn ghen bất ngờ, từ một phía, đã ngấm ngầm báo hiệu rằng mối quan hệ của họ, đã không còn đơn thuần là "đối tác" nữa rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×