Không gian trong căn phòng nhà nghỉ chật hẹp và ngột ngạt. Bên ngoài, tiếng sóng biển vỗ vào bờ đều đều, đơn điệu. Bên trong, sự im lặng giữa hai người còn nặng nề hơn.
Ngọc Lam ngồi trên mép giường, hai tay đan chặt vào nhau. Phong thì đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn của anh gần như che khuất cả ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Cả hai đều ý thức được sự gần gũi về mặt thể xác mà họ buộc phải có trong hoàn cảnh này, một sự gần gũi vừa đáng sợ vừa có sức cám dỗ lạ lùng.
"Vai anh..." Ngọc Lam là người lên tiếng trước, phá tan sự im lặng. "Hình như bị chảy máu rồi."
Phong lúc này mới đưa tay lên sờ vai áo. Một vệt máu đỏ sẫm đã thấm ra ngoài. Có lẽ trong lúc vật lộn với mấy tên sát thủ, anh đã bị dao sượt qua mà không hề hay biết.
"Không sao. Vết thương nhỏ thôi," anh nói, giọng vẫn bình thản.
"Không được," cô quả quyết. "Ở đây gần biển, không sát trùng cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng đó." Cô đứng dậy, bật đèn trong phòng lên. "Anh cởi áo ra đi. Em sẽ xem vết thương cho anh."
Phong có chút do dự. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên quyết của cô, anh đành phải gật đầu. Anh từ từ cởi bỏ chiếc áo thun đen, để lộ ra thân trên vạm vỡ, chi chít những vết sẹo cũ. Vết thương mới là một đường rạch dài trên bả vai, không sâu nhưng vẫn đang rỉ máu.
Ngọc Lam lấy hộp sơ cứu mà cô luôn mang theo trong túi xách. Cô dùng bông gòn, nhẹ nhàng lau sạch vết máu, rồi cẩn thận bôi thuốc sát trùng cho anh. Từng động tác của cô đều vô cùng dịu dàng.
Phong ngồi im, anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô phả lên da thịt mình, cảm nhận được sự mềm mại từ những ngón tay của cô khi chúng khẽ chạm vào vết thương. Một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng anh. Đã lâu lắm rồi, chưa có ai chăm sóc cho anh như vậy.
"Anh... có bao giờ thấy sợ không, Phong?" cô đột nhiên hỏi, giọng thì thầm.
Anh không trả lời ngay. Anh nhìn vào đôi mắt cô. Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi mắt cô long lanh và đầy sự quan tâm chân thành.
"Có," anh đáp, giọng khàn đi. "Tối nay. Tôi đã rất sợ."
"Sợ bọn chúng sao?"
"Không," anh lắc đầu. "Sợ không thể bảo vệ được cho cô."
Câu trả lời của anh khiến trái tim Ngọc Lam như ngừng đập. Anh không nói "cô chủ". Anh nói "cô". Và nỗi sợ của anh, không phải vì bản thân anh, mà là vì cô.
Cô đã băng bó xong vết thương. Nhưng tay cô vẫn đặt trên vai anh, không nỡ rời đi. Khoảng cách giữa họ quá gần. Gần đến mức cô có thể thấy được hình ảnh của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô không còn là cô chủ. Anh cũng không còn là vệ sĩ. Họ chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ, đang ở bên cạnh nhau sau khi vừa cùng nhau trải qua lằn ranh sinh tử.
Cô từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào vết sẹo trên má anh. "Nó có đau không?"
Phong không trả lời bằng lời nói. Anh nắm lấy bàn tay đang chạm trên mặt mình, rồi từ từ cúi xuống. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn ban đầu có phần ngập ngừng, do dự, như một sự thăm dò. Nhưng rồi, khi cảm nhận được sự đáp lại của cô, nó nhanh chóng trở nên mãnh liệt, cuồng dại. Như một con đê bị vỡ, tất cả những khao khát, những dồn nén, những tình cảm bị cấm đoán bấy lâu nay bỗng chốc tuôn trào.
Anh bế cô lên, đặt cô xuống chiếc giường cũ kỹ. Anh hôn lên mắt, lên tóc, lên cổ cô, như muốn khắc ghi từng đường nét trên cơ thể cô vào tâm trí mình. Đây là một sự phản bội. Phản bội lại bổn phận, phản bội lại lời thề trung thành của một người vệ sĩ. Nhưng anh không thể dừng lại được nữa.
Ngọc Lam cũng vậy. Cô đang phản bội lại gia đình, phản bội lại vị hôn phu của mình. Nhưng cô không hối hận. Ở bên cạnh Phong, dù chỉ trong một đêm ngắn ngủi này, cô mới thực sự cảm thấy mình đang được sống, đang được là chính mình.
Trong căn phòng trọ nhỏ bé, giữa tiếng sóng biển rì rào, họ đã thuộc về nhau. Cuộc ân ái của họ không có sự lãng mạn, chỉ có sự chân thật, hoang dại và có phần đau đớn. Đó là sự nổi loạn của hai linh hồn bị giam cầm, là sự gắn kết tuyệt vọng của hai con người biết rằng tương lai của họ sẽ không có lối thoát.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, họ tỉnh giấc trong vòng tay của nhau. Sự im lặng bao trùm. Cả hai đều biết, sau đêm nay, mọi thứ đã thay đổi. Họ đã bước qua một lằn ranh không thể quay đầu lại.
Nguy hiểm vẫn còn đang ở ngoài kia. Nhưng giờ đây, đã có một mối nguy hiểm khác, ngọt ngào nhưng cũng chết chóc không kém, được sinh ra ngay chính giữa hai người họ. Họ nhìn nhau, trong mắt không có sự hối hận, chỉ có một sự chấp nhận bi tráng. Họ đã bắt đầu một cuộc tình, một cuộc tình mà họ biết rõ, có lẽ sẽ kết thúc bằng bi kịch.