vệ sĩ của ác quỷ

Chương 4: Ranh Giới Bị Xóa Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự gần gũi bất đắc dĩ sau vụ đối đầu với Lý Minh Luân đã tạo ra một bầu không khí mới giữa Ngọc Lam và Phong. Họ vẫn là cô chủ và vệ sĩ, nhưng đã có một sự ngượng ngùng và một sự quan tâm ngầm không thể che giấu. Cô thỉnh thoảng sẽ hỏi anh đã ăn cơm chưa. Anh đôi khi sẽ nhắc cô khoác thêm áo khi trời trở lạnh. Những câu nói đơn giản, nhưng lại là những bước tiến lớn trong mối quan hệ của họ.

Vài tuần sau, Trần Hào gọi Ngọc Lam vào thư phòng.

"Cuối tuần này, đối tác bên Singapore có tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm ở khu resort Imperial Vũng Tàu," ông ta nói, tay lật một tập hồ sơ. "Họ có nhã ý mời đại diện của nhà họ Trần. Ta thì bận rồi, con hãy thay ta đến đó. Coi như là một chuyến đi nghỉ dưỡng."

Ngọc Lam hiểu, đây không phải là một chuyến nghỉ dưỡng. Đây là một nhiệm vụ. Cô phải đến đó, duy trì mối quan hệ, và quan sát động tĩnh của các đối tác khác.

"Dĩ nhiên, Phong sẽ đi cùng con," Trần Hào nói thêm. "Ở đó có thể sẽ phức tạp. Phải có nó đi theo ta mới yên tâm."

Và thế là, họ có một chuyến đi công tác xa nhà. Chuyến đi này đã vô tình tạo ra một cơ hội, một không gian riêng tư, đẩy mối quan hệ của họ đến một lằn ranh không thể quay đầu.

Không khí trên chiếc xe sang trọng đi Vũng Tàu không còn im lặng như trước. Ngọc Lam chủ động bắt chuyện với Phong. Cô hỏi anh về những nơi anh đã từng đi qua, về những công việc anh đã từng làm. Phong, dù vẫn kiệm lời, nhưng đã cởi mở hơn. Anh kể cho cô nghe vài câu chuyện về thời gian anh còn ở trong quân ngũ, về những vùng đất xa xôi mà anh đã đặt chân đến.

Khi đến Vũng Tàu, họ nhận phòng ở hai phòng suite sang trọng, cạnh nhau và có cửa thông nhau "để tiện cho việc bảo vệ". Đứng ngoài ban công, hít thở không khí trong lành của biển cả, Ngọc Lam cảm thấy một sự tự do mà đã lâu rồi cô không có được. Không có cha, không có gã hôn phu, chỉ có biển xanh và người vệ sĩ trầm lặng của mình.

Buổi tối, buổi tiệc gala diễn ra ở sảnh lớn của resort. Ngọc Lam, trong chiếc váy dạ hội màu xanh biển, đẹp như một nữ thần. Cô đi lại, xã giao với các đối tác một cách duyên dáng và thông minh. Phong thì vẫn như một cái bóng, lẳng lặng đi theo sau cô vài bước, đôi mắt sắc bén không ngừng quét một vòng để quan sát.

Giữa lúc bữa tiệc đang diễn ra, một người phục vụ bưng một ly cocktail đến mời cô. "Thưa Trần tiểu thư, đây là ly 'Blue Ocean' đặc biệt mà một vị khách quý muốn gửi tặng cô."

Ngọc Lam mỉm cười, định đưa tay nhận lấy. Nhưng Phong, từ phía sau, đã bước lên trước một bước. Bàn tay anh khẽ đặt lên tay cô, ngăn lại.

"Xin lỗi," anh nói với người phục vụ, giọng bình thản. "Cô chủ của tôi không uống được rượu mạnh." Rồi anh quay sang nói với cô, đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy. "Màu của ly rượu không bình thường."

Ngọc Lam nhìn kỹ lại. Đúng là màu xanh của ly cocktail có phần hơi đậm hơn so với bình thường. Cô chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngay lúc đó, Phong khẽ nghiêng người, thì thầm vào tai cô. "Góc ba giờ, gần cây cột cẩm thạch. Có một kẻ đang quan sát chúng ta. Tay hắn ta đang để trong túi áo. Đừng nhìn về phía đó. Cứ mỉm cười và đi theo tôi."

Tim Ngọc Lam đập thình thịch, nhưng cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Cô khoác tay Phong một cách rất tự nhiên, như một cặp tình nhân. "Em hơi mệt, anh đưa em về phòng nghỉ nhé."

Họ từ từ, thản nhiên, đi về phía thang máy, cố gắng không gây ra sự chú ý. Khi cánh cửa thang máy vừa đóng lại, Phong lập tức bấm nút dừng khẩn cấp giữa hai tầng lầu.

"Có chuyện gì vậy?" Ngọc Lam hoảng hốt.

"Là một vụ ám sát," Phong nói, giọng anh đanh lại. "Bọn chúng không chỉ có một người. Chúng ta không thể về phòng được. Lối đó chắc chắn đã bị chặn." Anh cạy mở cửa thoát hiểm trên nóc thang máy. "Trèo lên đây. Nhanh lên!"

Anh nhanh chóng đẩy cô lên nóc thang máy, rồi cũng thoăn thoắt trèo lên theo. Họ men theo đường dây cáp, trèo lên tầng trên, rồi đi vào lối thoát hiểm dành cho nhân viên.

Cả khu resort sang trọng bỗng chốc biến thành một mê cung đầy rẫy nguy hiểm. Họ phải luồn lách qua những hành lang tối tăm, những khu nhà bếp ồn ào. Phong, với kinh nghiệm của mình, luôn đi trước một bước. Anh di chuyển nhẹ nhàng như một con báo, xử lý gọn gàng hai tên sát thủ đang canh ở lối ra.

Cuối cùng, họ cũng thoát ra được khỏi resort bằng cửa sau. Anh không gọi xe của công ty. Anh chặn một chiếc taxi cũ kỹ, đẩy cô vào trong. "Chạy ra khỏi thành phố đi chú," anh nói với người tài xế. "Hướng về phía Phước Hải."

Chiếc taxi lao đi trong đêm. Họ đã an toàn, ít nhất là trong lúc này.

"Bây giờ mình đi đâu?" Ngọc Lam hỏi, giọng vẫn còn run.

"Đến một nơi an toàn," Phong đáp.

Nơi "an toàn" mà anh nói, là một nhà nghỉ nhỏ, cũ kỹ, nằm ở một làng chài hẻo lánh. Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông, nồng nặc mùi biển và mùi ẩm mốc. Chỉ có một chiếc giường và một cái quạt máy kêu rè rè.

Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ với Ngọc Lam. Nhưng ở bên cạnh Phong, cô lại cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Cánh cửa phòng đóng lại. Họ ở trong một không gian chật hẹp, chỉ có hai người. Adrenaline từ cuộc đào thoát bắt đầu lắng xuống, nhường chỗ cho một sự căng thẳng khác, một sự nhận thức rõ ràng về đối phương. Anh là một người đàn ông. Cô là một người phụ nữ. Lằn ranh giữa cô chủ và vệ sĩ, sau một đêm sinh tử, đã hoàn toàn bị xóa mờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×