Thanh Vy kéo chiếc vali màu bạc vào sảnh lớn của căn biệt thự. Mùi gỗ quý phảng phất trong không khí lạnh lẽo, cùng với hương hoa ly trắng được cắm trong chiếc bình gốm lớn ở góc phòng. Căn nhà quá rộng, quá tĩnh lặng, và quá sang trọng, khiến cô, một sinh viên kiến trúc vừa về nước, cảm thấy hơi lạc lõng.
Thúy An, chị gái cô, ôm cô thật chặt. "Mừng em về, Vy. Căn nhà này cuối cùng cũng có thêm tiếng cười rồi."
"Em cảm ơn chị, Thúy An," Thanh Vy cười. Cô thực sự biết ơn. Chị gái cô luôn chu đáo và lo lắng cho cô. Chính vì vậy, ý định ban đầu là chỉ ở tạm một thời gian ngắn, nhưng Thúy An đã nài nỉ cô ở lại cho đến khi hoàn thành đợt thực tập.
"Anh Khải Hoàn đâu rồi chị?" Thanh Vy hỏi.
"Anh ấy đang họp trực tuyến trên phòng làm việc. Anh ấy dặn chị phải đón em trước, lát nữa anh ấy sẽ xuống chào em," Thúy An đáp, nhưng giọng cô lại thoảng một nét mệt mỏi. "Em biết đấy, anh ấy bận rộn lắm. Em cứ thoải mái như ở nhà mình nhé."
Thúy An dẫn cô lên phòng. Đó là một căn phòng khách nhỏ được cải tạo lại, đối diện với phòng ngủ chính của vợ chồng Khải Hoàn. Vị trí này khiến Thanh Vy cảm thấy hơi áp lực. Cô biết, chị cô và anh rể luôn giữ một mối quan hệ kiểu mẫu: thành đạt, ổn định, và đầy trách nhiệm.
Khải Hoàn là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ. Anh 30 tuổi, là Giám đốc điều hành một công ty công nghệ lớn, luôn giữ vẻ ngoài điềm đạm, lạnh lùng và lịch thiệp. Anh rể mẫu mực. Thanh Vy luôn nhìn anh với sự tôn trọng, và đôi khi, là một sự ngưỡng mộ khó gọi tên.
Khoảng một giờ sau, khi Thanh Vy vừa sắp xếp xong đồ đạc, tiếng cửa phòng làm việc mở ra. Khải Hoàn bước xuống.
Anh mặc chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn rỏi. Vẻ mệt mỏi sau cuộc họp không làm giảm đi sự hấp dẫn của anh, mà ngược lại, còn tăng thêm sự quyến rũ trầm tĩnh.
"Chào mừng em về nhà, Thanh Vy," Khải Hoàn nói, giọng anh trầm ấm nhưng có chút xa cách. Anh đưa tay ra.
Thanh Vy bắt tay anh, và ngay lập tức, cảm giác điện giật nhẹ lan truyền. Cô nhanh chóng rụt tay lại, cảm thấy má mình nóng bừng.
"Em... em cảm ơn anh rể," cô lắp bắp.
Khải Hoàn khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc sảo, như thể đang đánh giá cô. Cô biết, anh đang nhận ra sự thay đổi ở cô. Cô không còn là cô bé mới lớn ngày nào. Thanh Vy đã lớn, đã trưởng thành, và trở nên xinh đẹp hơn.
"Chị An đang ngủ rồi. Cô ấy hơi mệt. Em muốn uống gì không? Anh pha trà cho em," Khải Hoàn đề nghị, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô, khiến tim cô đập thình thịch.
"Dạ, em muốn một ly nước lọc thôi, em cảm ơn," cô nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Họ cùng đi xuống bếp. Không gian bếp rộng lớn, với đảo bếp đá cẩm thạch đen và ánh đèn vàng dịu. Sự im lặng giữa họ trở nên căng thẳng, đầy những suy nghĩ chưa nói.
Khải Hoàn lấy một ly nước cho cô. Thanh Vy bước đến gần đảo bếp. Đúng lúc đó, cô không để ý đến một vệt nước nhỏ trên sàn do ly nước đá của Khải Hoàn vừa tan chảy.
Rầm!
Chân cô trượt đi. Cô mất thăng bằng, lao thẳng về phía Khải Hoàn.
Trong một phản xạ chớp nhoáng, Khải Hoàn buông ly nước xuống (ly thủy tinh rơi xuống thảm, không vỡ) và nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô.
Thanh Vy ngã vào lồng ngực anh. Lực va chạm mạnh mẽ, hơi thở cô dồn dập. Cô cảm nhận rõ ràng sự rắn chắc của cơ ngực anh qua lớp áo sơ mi mỏng. Mùi gỗ đàn hương và bạc hà từ người anh bao trùm lấy cô, kích thích mọi giác quan.
Họ đứng sát nhau, Thanh Vy với hai tay chống lên ngực anh để giữ thăng bằng. Cô ngước nhìn lên. Ánh mắt Khải Hoàn đã hoàn toàn thay đổi. Không còn sự điềm tĩnh hay lạnh lùng. Ánh mắt đó là một ngọn lửa đen rực cháy, đầy sự khao khát nguyên thủy.
Khải Hoàn giữ chặt eo cô, không có ý định buông ra ngay lập tức. Anh cúi thấp người xuống. Khoảng cách giữa khuôn mặt họ chỉ còn vài xăng-ti-mét. Thanh Vy có thể thấy rõ những tia máu trong mắt anh.
"Anh rể..." Thanh Vy thì thầm, giọng cô run rẩy. Cô không dám gọi tên anh, sợ hãi sự thân mật cấm kỵ này.
"Thanh Vy," Khải Hoàn đáp lại, giọng anh khàn đặc, đầy sự đè nén. Anh không gọi cô là em vợ, mà gọi thẳng tên cô, như thể muốn xóa bỏ ranh giới ngay lúc này.
Anh siết chặt vòng tay, và trong một giây, Thanh Vy có cảm giác anh sẽ hôn cô. Dục vọng cấm kỵ bùng lên trong cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa khao khát. Cô không đẩy anh ra. Cô nhắm mắt, chờ đợi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Khải Hoàn vang lên trong túi quần.
Âm thanh đó như một cú giáng mạnh, phá vỡ ảo ảnh và sự cấm kỵ của khoảnh khắc.
Khải Hoàn buông cô ra, nhanh chóng lùi lại một bước, khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng hơi thở vẫn còn gấp gáp.
"Xin lỗi em. Anh... anh phải nghe điện thoại," anh nói, quay lưng lại, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
Thanh Vy đứng đó, cả cơ thể cô vẫn còn nóng rực bởi cái chạm của anh. Cô cảm thấy tội lỗi, xấu hổ, nhưng đồng thời, một hạt giống cấm kỵ và kích thích đã được gieo vào tâm hồn cô. Cô biết, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa. Chiếc chìa khóa căn nhà này đã mở ra một cánh cửa mà cô không thể đóng lại.
Cô nhặt ly nước lên, lòng bàn tay còn vương hơi ấm của anh rể. Mối quan hệ giữa cô và Khải Hoàn đã chính thức bước vào vùng nguy hiểm.