vện màn cấm kỵ

Chương 2: Rào Cản Thúy An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố trong bếp, Thanh Vy và Khải Hoàn đều tránh mặt nhau một cách lộ liễu. Buổi sáng hôm sau, bữa ăn trở nên gượng gạo đến lạ thường. Khải Hoàn chỉ tập trung vào chiếc điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh Vy. Còn cô thì cố gắng dán mắt vào bát phở, không dám ngước lên.

Thúy An, không hề hay biết về sự căng thẳng đó, lại nói một tin khiến cả hai đều giật mình. "Bác sĩ gọi cho chị. Tình trạng lo âu của chị đang chuyển biến xấu. Chị phải nhập viện điều trị chuyên sâu trong một tuần."

Lời nói của Thúy An như một quả bom nổ chậm. Khải Hoàn và Thanh Vy đồng loạt ngước lên nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều thoáng qua sự hoang mang, nhưng cũng là một tia kích thích cấm kỵ.

"Một tuần? Lần này có lâu quá không chị?" Thanh Vy lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, em," Thúy An nắm tay cô, nụ cười cô yếu ớt. "Có anh Khải Hoàn ở nhà, và có em rồi, chị sẽ yên tâm hơn. Hai người nhớ chăm sóc nhau nhé."

Hai người chăm sóc nhau. Câu nói đơn giản của Thúy An lại tạo ra một áp lực vô hình lên Khải Hoàn và Thanh Vy.

Chiều hôm đó, Khải Hoàn đưa Thúy An đến bệnh viện. Khi chiếc xe khuất bóng, căn biệt thự bỗng chốc trở nên trống trải và im ắng lạ thường. Thanh Vy đứng ở ban công, cảm nhận không gian quá lớn này chỉ còn lại hai người. Cảm giác trống rỗng bỗng được lấp đầy bởi một sự hồi hộp đầy tội lỗi.

Mặc dù có không gian riêng, cả hai đều cố gắng giữ khoảng cách. Bữa tối đầu tiên chỉ có hai người, họ dùng cơm trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Khải Hoàn chỉ hỏi vài câu lịch sự về công việc của cô, và cô trả lời cụt lủn. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Thanh Vy trở về phòng, nhưng cô không thể nào làm việc được. Hình ảnh Khải Hoàn đứng trong bếp, cái ôm bất ngờ, và ánh mắt rực cháy của anh cứ ám ảnh trong tâm trí cô. Dục vọng cấm kỵ bắt đầu trỗi dậy, len lỏi vào từng tế bào.

Khoảng 11 giờ đêm, cô quyết định xuống bếp lấy nước. Đèn phòng khách đã tắt. Cô biết Khải Hoàn vẫn còn thức, có lẽ đang làm việc trên phòng.

Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng làm việc của anh mở ra. Thanh Vy đứng khựng lại. Khải Hoàn bước xuống, anh chỉ mặc một chiếc quần pajama rộng rãi, để lộ lồng ngực săn chắc và những cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da. Ánh đèn mờ ảo từ hành lang chiếu lên cơ thể anh, tạo nên một hình ảnh đầy hấp dẫn.

Thanh Vy cố gắng dán mắt vào chiếc tủ lạnh, nhưng cô cảm nhận được mọi cử động của anh. Anh rót một ly nước, và sau đó đứng lại, nhìn cô một lúc lâu.

Sự im lặng trở nên quá tải.

Khải Hoàn lên tiếng, giọng nói anh trầm thấp, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. "Em còn làm việc khuya à, Thanh Vy?"

"Vâng... bản thiết kế của em còn một vài chỗ chưa ưng ý lắm," Thanh Vy lắp bắp, không dám quay lại.

Khải Hoàn tiến lại gần hơn. "Có cần anh giúp gì không? Anh có chút kinh nghiệm về kiến trúc, ngày trước cũng từng theo học."

"Không... không cần đâu anh rể. Em... em tự làm được," Thanh Vy nói, giọng cô run rẩy. Cô biết anh chỉ đang tìm cách tiếp cận cô, và cô cũng không muốn từ chối.

Khải Hoàn đứng sau lưng cô. Thanh Vy có thể cảm nhận hơi thở của anh phả vào gáy. Anh cúi người xuống, đầu anh gần với đầu cô, và đưa tay chỉ vào một chi tiết trên màn hình máy tính của cô.

"Chỗ này, nếu em chuyển hướng ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ sang, sẽ tạo cảm giác ấm cúng hơn đấy," anh nói.

Mặc dù là giúp đỡ công việc, cái chạm vô tình của ngón tay anh vào tay cô lại đầy ý nghĩa. Lần này, Thanh Vy không rụt lại. Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể.

Khải Hoàn nhận ra sự căng thẳng của cô. "Em căng thẳng quá," anh nói, giọng anh trầm ấm hơn. "Em làm việc cả ngày rồi. Đừng cố quá sức."

Anh đưa tay lên, đặt lên vai cô, và nhẹ nhàng xoa bóp. Cái chạm này mang theo sự quan tâm, nhưng cũng là một lời mời gọi đầy nguy hiểm. Thanh Vy đấu tranh với lương tâm: Đây là chồng của chị mình! Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cô lại khao khát cái chạm đó đến mức không thể nhúc nhích.

Khải Hoàn tiếp tục xoa bóp, ngón tay anh ấn vào những điểm căng cứng trên vai cô. "Thư giãn đi, em. Đừng nghĩ gì cả."

Thanh Vy nhắm mắt lại. Dục vọng cấm kỵ và sự giằng xé đạo đức hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự kích thích tột độ. Cô muốn anh dừng lại, nhưng cô lại muốn cái chạm đó tiếp tục mãi mãi.

Đêm đó, không có gì vượt quá giới hạn. Nhưng cả Khải Hoàn và Thanh Vy đều biết, rào cản đạo đức đã bị lung lay dữ dội. Thúy An có thể đã đi vắng, nhưng hình ảnh của cô vẫn là một rào cản vô hình, lơ lửng trong không gian, ngăn cách họ.

Thanh Vy trở lại phòng, tâm trí rối bời. Cô biết, cô đang bước vào một trò chơi nguy hiểm. Và cô cũng biết, cô không hề muốn dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×