vện màn cấm kỵ

Chương 3: Giấc Mơ Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Thanh Vy không thể chợp mắt. Cô trằn trọc trên giường, tâm trí rối bời bởi cái chạm của Khải Hoàn. Mỗi khi cô nhắm mắt, hình ảnh anh lại hiện ra: lồng ngực rắn chắc dưới lớp áo mỏng, đôi mắt rực lửa, và hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô.

Cô chìm vào một giấc mơ đầy cấm kỵ, nơi Khải Hoàn không còn là anh rể. Trong giấc mơ, anh cuồng nhiệt hôn cô, chiếm hữu cô một cách mạnh mẽ. Cô không phản kháng, ngược lại, cô đáp lại bằng tất cả sự khao khát bị dồn nén. Cô tỉnh dậy trong trạng thái kích thích tột độ, nhưng cảm giác tội lỗi và xấu hổ còn lớn hơn gấp nhiều lần.

Sáng hôm sau, Thanh Vy cố gắng tránh mặt Khải Hoàn. Cô xuống bếp sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, và khi anh vừa bước xuống, cô đã vội vàng ăn xong và trở về phòng.

Sự căng thẳng giữa họ đã đạt đến đỉnh điểm. Khoảng cách vật lý không thể che giấu được sự gần gũi tâm hồn đã bắt đầu nảy sinh.

Buổi tối, Khải Hoàn mời Thanh Vy uống một ly rượu vang để "thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng." Lời đề nghị của anh không phải là một câu hỏi, mà là một lời mời gọi đầy ẩn ý.

Thanh Vy do dự, nhưng rồi cô chấp nhận. Cô biết, cô không thể chạy trốn mãi được. Cô muốn đối diện với cảm xúc của mình.

Họ ngồi đối diện nhau ở sofa. Rượu vang đỏ được rót ra. Hương thơm của rượu đã làm giảm đi rào cản lý trí của cả hai.

"Em có vẻ rất căng thẳng," Khải Hoàn nói, giọng anh trầm ấm, khác hẳn với sự xa cách ban sáng. "Bản vẽ có nhiều vấn đề à?"

"Không... không phải bản vẽ," Thanh Vy nói, thành thật. "Em... chỉ là chưa quen khi chị An không có nhà."

Khải Hoàn đặt ly rượu xuống. Anh nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm. "Anh biết," anh thừa nhận. "Anh cũng vậy. Đôi khi, một mình trong căn nhà quá lớn này... rất cô đơn."

Thanh Vy ngước lên nhìn anh. Cô thấy sự mệt mỏi và cô đơn thật sự trong đôi mắt anh. Anh luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, một trụ cột. Nhưng giờ đây, cô thấy một phần yếu đuối trong anh. "Em cũng thấy cô đơn, anh rể," cô thì thầm.

Lời thú nhận đó đã phá vỡ mọi phòng tuyến. Trong khoảnh khắc yếu lòng, Khải Hoàn không thể kiềm chế. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve má Thanh Vy.

Cô không né tránh. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái chạm của anh. Cái chạm này không còn là vô tình, nó là sự khám phá, sự thử thách và sự tội lỗi.

Khải Hoàn cúi người xuống. Anh đặt nụ hôn đầu tiên lên môi cô, nhẹ nhàng, nhưng đầy sự dò hỏi. Nụ hôn đó như một lời mời gọi, hỏi cô có sẵn sàng bước vào vùng cấm kỵ hay không.

Thanh Vy đáp lại anh bằng tất cả sự khao khát bị kìm nén. Nụ hôn ban đầu trở nên cuồng nhiệt, dữ dội hơn. Khải Hoàn đẩy cô ngả ra sofa, chiếm lấy môi cô một cách mãnh liệt. Hơi thở gấp gáp của anh, sự chiếm hữu của anh, đều khiến cô trở nên mê đắm.

Họ dừng lại khi cả hai đều thở dốc. Khải Hoàn tựa trán vào trán cô, hơi thở anh vẫn còn nóng hổi. "Anh... anh xin lỗi. Anh không nên làm vậy," anh nói, nhưng giọng anh lại đầy sự tiếc nuối.

"Em cũng... em cũng không nên đáp lại," Thanh Vy thì thầm.

Trong im lặng, một thỏa thuận không lời đã được thiết lập. Dục vọng cấm kỵ đã bị phá vỡ. Lý trí đã thua cuộc trước cảm xúc.

Thanh Vy biết, từ giờ trở đi, họ đã bước qua một ranh giới không thể quay lại. Lời xin lỗi của anh không phải là một lời hứa, mà chỉ là một cách để che giấu sự thật rằng cả hai đều muốn điều đó.

Khải Hoàn đứng dậy. Anh không nói thêm bất cứ điều gì. Nhưng khi anh quay lưng đi, Thanh Vy nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua cô một lần nữa, đầy sự thèm khát và lời hứa hẹn.

Đêm đó, họ ngủ trong hai căn phòng riêng biệt. Nhưng cả hai đều biết, trái tim và tâm trí họ đã hoàn toàn thuộc về nhau. Dục vọng cấm kỵ đã trở thành một sợi dây vô hình, siết chặt hai người lại.

Thanh Vy nằm một mình trên giường, cảm nhận được hơi ấm của anh còn vương trên môi. Cô biết, đây chỉ là khởi đầu của một đêm dài. Và cô cũng biết, cô không hề muốn nó kết thúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×