Trong khi các nhà điều tra còn đang vật lộn với câu đố vật lý, Triệu thanh tra bắt đầu thẩm vấn những người có liên quan trực tiếp. Lâm An, với tư cách là một nhân chứng đặc biệt, được phép ngồi cùng trong phòng họp.
Nghi phạm đầu tiên là Trần My, người trợ lý đã khóa cửa. "Tôi đã làm chính xác như mọi ngày," cô ta nói trong tiếng nức nở. "Kiến trúc sư trưởng vào phòng, tôi kích hoạt hệ thống khóa từ bảng điều khiển bên ngoài. Đèn báo xanh, hệ thống hoạt động bình thường. Sau đó tôi quay về bàn làm việc của mình."
Nghi phạm thứ hai là Hạ Băng, nữ kiến trúc sư trẻ đã bị Tưởng Văn sỉ nhục công khai. Cô ta có vẻ sợ hãi, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia căm phẫn không hề che giấu. "Đúng, tôi đã rất tức giận," cô thừa nhận. "Ông ta đã bác bỏ công sức của tôi suốt sáu tháng trời. Nhưng tôi đã ở bàn làm việc của mình suốt thời gian đó, trước sự chứng kiến của cả khu. Tôi không phải là kẻ giết người."
Nghi phạm thứ ba là Kỹ sư trưởng Lý Vỹ, một người đàn ông trung niên, thực tế, người phụ trách biến những bản vẽ bay bổng của Tưởng Văn thành hiện thực. "Tôi và Tưởng Văn luôn có những bất đồng," ông ta nói thẳng. "Ông ta là một nghệ sĩ, còn tôi là một kỹ sư. Ông ta quan tâm đến vẻ đẹp, còn tôi quan tâm đến sự an toàn và tính khả thi. 'Phòng Yên Tĩnh' chính là một ví dụ. Một thiết kế đẹp nhưng cực kỳ phức tạp và tốn kém. Tôi đã nhiều lần cảnh báo về độ tin cậy của hệ thống cung cấp khí thử nghiệm đó." Bằng chứng ngoại phạm của ông ta cũng rất vững chắc: ông ta đang họp với đội của mình ở một tầng khác.
Tất cả các nghi phạm đều có động cơ, từ sự nghiệp bị đe dọa, lòng tự trọng bị tổn thương, cho đến những xung đột chuyên môn gay gắt. Nhưng tất cả bọn họ đều có bằng chứng ngoại phạm không thể chối cãi. Vụ giết người dường như đã được thực hiện mà không cần hung thủ có mặt tại hiện trường.