"Hạ âm?" Triệu thanh tra lặp lại, cố gắng tiêu hóa thông tin. "Cháu nói rằng một âm thanh không nghe thấy được có thể liên quan đến vụ án?"
"Không chỉ liên quan," Lâm An nói, ánh mắt cậu ánh lên một sự tập trung cao độ. "Cháu nghĩ nó chính là công tắc. Chú hãy tưởng tượng, 'Phòng Yên Tĩnh' là một chiếc hộp gần như hoàn hảo. Nhưng để giết người mà không để lại dấu vết, hung thủ không thể đưa thứ gì vào. Vậy thì hắn phải lợi dụng những thứ đã có sẵn ở đó."
Cậu quay sang Kỹ sư trưởng Lý Vỹ, người đang lắng nghe với vẻ mặt đầy kinh ngạc và hoài nghi. "Thưa kỹ sư, hệ thống cung cấp khí cho căn phòng này có sử dụng các loại khí trơ không? Ví dụ như Argon hay Xenon, để điều chỉnh độ ẩm hoặc hỗ trợ hệ thống PCCC?"
Kỹ sư Lý gật đầu. "Có. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các thiết bị điện tử bên trong nếu có hỏa hoạn, chúng tôi sử dụng một hỗn hợp khí có chứa Xenon. Nó nặng hơn không khí và hoàn toàn vô hại."
"Nặng hơn không khí," Lâm An lặp lại, như thể đó là mảnh ghép cuối cùng. Cậu quay lại với Triệu thanh tra. "Cháu có một giả thuyết, có thể hơi điên rồ. Hung thủ đã bằng cách nào đó, có thể là từ trước, đã bí mật bơm một lượng lớn khí Xenon vô hại vào trong 'Phòng Yên Tĩnh'. Vì nặng hơn không khí, nó sẽ lắng xuống sàn, nằm bên dưới vùng không khí mà nạn nhân hít thở. Các cảm biến oxy, được đặt ở vị trí cao hơn, sẽ không phát hiện ra bất thường."
"Sau khi KTS Tưởng Văn vào trong và cửa đã khóa," Lâm An tiếp tục, giọng cậu ngày một nhanh hơn, "hung thủ đã kích hoạt hệ thống 'chống ồn chủ động', nhưng không phải ở chế độ bình thường. Hắn đã đẩy nó đến một tần số hạ âm cụ thể, một tần số cộng hưởng với chính các phân tử khí Xenon."
"Sự cộng hưởng đó," cậu kết luận, "đã khiến lớp khí Xenon nặng ở dưới sàn bị khuấy động dữ dội, bốc lên và nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ không gian bên dưới, đẩy lớp oxy nhẹ hơn lên phía trên trần nhà. KTS Tưởng Văn, đang ngồi trên ghế, đột ngột bị chìm trong một môi trường gần như không có oxy. Ông ấy ngạt thở và chết chỉ trong vài phút. Sau khi nạn nhân đã chết, hung thủ tắt hệ thống, khí Xenon lại từ từ lắng xuống sàn, trả lại không khí bình thường cho căn phòng. Khi chúng ta đến, mọi thứ đã trở lại hoàn hảo."
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Giả thuyết của Lâm An vừa đáng sợ, vừa logic một cách hoàn hảo. Nó giải thích được tất cả mọi mâu thuẫn: một người chết ngạt trong phòng đầy oxy, hệ thống không khí bình thường, và một hiện trường không dấu vết.
Vũ khí không phải là chất độc, mà là định luật vật lý.