Con đường Nguyễn Huệ sáng rực ánh đèn, từng dãy cây xanh ven phố đung đưa trong gió nhẹ. Đêm Sài Gòn không bao giờ ngủ, nhưng ở một góc nhỏ quán cà phê sinh viên, không khí lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Lan đặt cuốn giáo trình xuống bàn, hít một hơi dài. Ngày mai là buổi thuyết trình quan trọng của lớp, cô vẫn chưa chuẩn bị xong. Cốc cà phê sữa đá đã vơi một nửa, đá tan ra khiến vị ngọt nhạt nhẽo. Lan thở dài, vừa căng thẳng vừa mệt mỏi.
Cửa quán bật mở, một chàng trai cao dong dỏng bước vào. Ánh mắt cậu ta hơi vội vã, tóc rối vì chạy xe, mồ hôi còn đọng nơi trán. Anh đảo mắt tìm kiếm rồi tiến về bàn trống gần chỗ Lan. Đặt balô xuống, anh gọi nhanh một ly đen đá.
Lan thoáng nhìn sang. Khuôn mặt anh góc cạnh, đôi mắt sáng, có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự kiên nghị. Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần jean xanh, dáng vẻ điển trai theo kiểu rất tự nhiên.
Lan cố gắng tập trung vào tài liệu, nhưng vài lần ánh mắt cô lại vô tình chạm ánh nhìn của anh. Anh cũng bắt gặp và mỉm cười nhẹ, nụ cười không quá để ý nhưng đủ khiến trái tim Lan chao nghiêng.
Cuộc gặp gỡ không ngờ
Một lúc sau, khi nhân viên mang cà phê ra, chàng trai mở laptop, nhưng mặt lại nhăn nhó. Anh thử gõ gõ vài phím rồi khẽ nguyền rủa:
– “Lại treo máy đúng lúc cần gấp thế này…”
Lan nghe thấy, chần chừ vài giây rồi lên tiếng:
– “Máy anh bị sao vậy?”
Anh ngẩng lên, có vẻ bất ngờ khi được hỏi.
– “À… hình như bị lỗi hệ thống. Mai tôi phải nộp báo cáo thực tập mà nó lại không mở file được. Thật xui.”
Lan nhìn anh lo lắng. Cô vốn học công nghệ thông tin, dù không giỏi sửa máy, nhưng ít nhất cũng biết cách xử lý mấy lỗi cơ bản.
– “Anh có thể cho tôi xem thử không? Biết đâu tôi giúp được.”
Ánh mắt anh sáng lên như bắt được vàng:
– “Thật không? Vậy thì tốt quá. Cảm ơn bạn nhiều.”
Lan ngồi xích ghế lại gần, mở máy anh lên kiểm tra. Hóa ra chỉ là lỗi phần mềm do lưu trữ sai định dạng. Cô kiên nhẫn hướng dẫn, vài phút sau file báo cáo hiện ra như bình thường.
Chàng trai thở phào, ánh mắt rạng rỡ:
– “Bạn đúng là ân nhân của tôi. Nếu không có bạn chắc tôi toi đời mất.”
Lan mỉm cười:
– “Chuyện nhỏ thôi. Mai anh nộp báo cáo đúng hạn rồi thì nhớ bớt than vãn là được.”
Anh bật cười, giọng trầm nhưng ấm áp:
– “Tôi là Minh. Còn bạn?”
– “Lan.”
Cái tên vừa thốt ra, trong khoảnh khắc, cả hai cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Kỷ niệm đầu tiên
Sau lần đó, Minh chủ động xin số điện thoại của Lan “để cảm ơn nếu cần”. Ban đầu Lan ngại ngùng, nhưng rồi cũng ghi vội vào tờ giấy nhỏ. Từ ngày hôm ấy, tin nhắn của Minh bắt đầu xuất hiện. Ban đầu chỉ là lời cảm ơn, sau đó là những câu hỏi vu vơ như “Hôm nay học có mệt không?” hay “Trưa nay ăn gì chưa?”.
Lan thoạt đầu nghĩ anh chỉ xã giao, nhưng rồi ngày nào cũng vậy, đến mức cô quen với việc chờ tin nhắn từ anh.
Một buổi chiều, Minh gọi:
– “Lan, mai trường tổ chức buổi hội thảo nghề nghiệp, bạn đi chưa? Nếu đi thì cho tôi đi cùng nhé.”
Lan thoáng bất ngờ, tim đập nhanh hơn. Cô cố giữ giọng bình thường:
– “Ừ, mai tôi có tham gia. Gặp ở cổng trường lúc 7h nhé.”
Ngày hôm sau, Minh xuất hiện trong bộ áo sơ mi xanh nhạt, tay cầm tập tài liệu. Ánh nắng sớm chiếu xuống, anh trông rạng rỡ như một bức tranh. Lan khẽ đỏ mặt, tự nhủ chỉ là bạn bình thường thôi.
Trong hội thảo, hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng Minh ghé tai thì thầm bình luận khiến Lan bật cười. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự gần gũi, thoải mái lạ thường.