vết nứt trong trái tim

Chương 2: Những ngày tháng ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi tối sau hội thảo, Minh chở Lan về trên chiếc xe máy cũ. Đường phố lên đèn, gió thổi mát rượi. Lan ngồi sau, tim đập loạn nhịp vì lần đầu đi cùng anh một quãng dài như thế.

Minh bất ngờ hỏi:

– “Lan này, bạn tin vào duyên số không?”

Lan thoáng sững lại.

– “Có chứ. Sao anh hỏi vậy?”

Anh cười, mắt nhìn thẳng phía trước:

– “Tôi nghĩ… gặp được bạn ở quán cà phê hôm đó là một cái duyên. Nếu hôm ấy máy tôi không hỏng, chắc chúng ta chẳng bao giờ quen nhau.”

Lan im lặng, chỉ nghe tiếng tim mình đập dồn dập. Trong lòng, một mầm tình cảm đã len lỏi.

Đêm ấy về phòng, cô trằn trọc mãi, nhớ nụ cười của anh, nhớ ánh mắt khi anh gọi tên cô. Cô biết, chuyện gì đó đặc biệt đã bắt đầu.

Buổi sáng mùa hạ, ánh nắng len lỏi qua từng tán cây trong khuôn viên trường đại học. Sân trường nhộn nhịp với tiếng cười nói, tiếng bước chân vội vã của sinh viên đang chen nhau đến giảng đường. Giữa dòng người ấy, Lan bước đi với nụ cười thoáng trên môi, bởi hôm nay cô biết mình sẽ gặp Minh – người bạn mới quen mà trong lòng cô không hiểu sao lại luôn gợi lên cảm giác đặc biệt.

Những cuộc hẹn nhỏ

Từ sau lần cùng đi hội thảo, Minh và Lan thường xuyên gặp nhau hơn. Ban đầu chỉ là tình cờ, nhưng dần dần những “tình cờ” ấy trở thành chủ đích. Minh hay chờ Lan ở cổng ký túc xá để cùng đi học, thỉnh thoảng lại bất ngờ xuất hiện trước phòng tự học với hai ly cà phê mang theo.

– “Cà phê sữa đá cho cô gái thức khuya ôn bài,” Minh chìa ly ra, giọng trêu chọc.

Lan ngại ngùng nhận lấy, vừa cảm động vừa xấu hổ:

– “Anh cứ như ông cụ non ấy. Mới quen mà đã quan tâm quá rồi.”

– “Quan tâm người mình quý thì có gì sai đâu?” Minh đáp tỉnh rụi, nhưng ánh mắt ấm áp của anh khiến Lan đỏ mặt.

Thế là những buổi chiều đi dạo quanh hồ sau trường, những lần học nhóm biến thành trò chuyện miên man, dần trở thành thói quen gắn bó.

Ký ức tuổi trẻ

Có lần, lớp Lan tổ chức chuyến dã ngoại. Cả nhóm đi xe buýt ra ngoại ô, mang theo đồ ăn và đàn guitar. Minh không cùng lớp nhưng bằng cách nào đó cũng có mặt, và điều đó làm Lan vừa bất ngờ vừa vui đến khó giấu.

Chiều hôm ấy, mọi người ngồi thành vòng tròn, hát vang bên bờ sông. Minh ngồi cạnh Lan, tay anh khẽ gảy đàn, giọng hát trầm ấm hòa vào làn gió nhẹ. Lan lặng nhìn, tim đập rộn ràng. Cô biết mình đã thích anh rồi, nhưng chưa dám nói.

Khi mặt trời xuống, ánh hoàng hôn trải dài trên mặt nước. Minh khẽ nghiêng đầu thì thầm:

– “Lan, tôi ước gì những ngày tháng như thế này có thể kéo dài mãi.”

Lan im lặng, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy là câu trả lời dịu dàng hơn mọi lời tỏ tình.

Khoảng khắc riêng tư

Một buổi tối, sau giờ học nhóm muộn, Minh đưa Lan về. Trời bất ngờ đổ mưa rào. Hai người nép vào mái hiên một cửa hàng nhỏ.

– “Lại mưa nữa… chắc hôm nay em về trễ rồi,” Lan lẩm bẩm.

Minh đưa tay phủi mấy giọt nước mưa bám trên tóc cô, hành động tự nhiên nhưng khiến Lan sững người. Anh khẽ cười:

– “Trễ cũng không sao. Quan trọng là có người đi cùng.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt. Trong ánh sáng mờ, ánh mắt họ chạm nhau, gần đến mức Lan cảm giác trái tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng cuối cùng, Minh chỉ quay đi, trêu:

– “Học hành chăm chỉ thế này, chắc mai em lại đứng đầu lớp nữa rồi.”

Câu nói vu vơ kéo Lan trở về thực tại, nhưng dư âm cái chạm tay ấy khiến cô mất ngủ cả đêm.

Tình yêu nảy nở

Thời gian trôi, Minh trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Lan. Anh luôn biết cách làm cô cười, luôn xuất hiện đúng lúc khi cô cần. Khi Lan bị ốm, Minh lo lắng đưa đi khám, mua cháo nóng và ngồi bên giường đọc truyện cười để cô vui hơn. Khi Lan đạt học bổng, người đầu tiên chúc mừng cô chính là anh.

Còn Lan, dần dần cô cũng học cách quan tâm lại. Những hôm trời nắng gắt, cô mua sẵn chai nước lạnh bỏ vào balô để đưa cho anh. Những lần Minh mệt mỏi vì đồ án, cô kiên nhẫn ngồi cùng để động viên.

Cả hai không ai nói ra, nhưng mọi người xung quanh đều nhận thấy. Bạn bè trêu chọc:

– “Hai người còn chờ gì nữa mà chưa chính thức?”

Lan chỉ đỏ mặt, còn Minh thì cười lấp lửng. Nhưng trong lòng, cả hai đều hiểu, tình cảm ấy đang lớn dần từng ngày.

Niềm tin vào tương lai

Một buổi tối yên bình, hai người ngồi trên bậc thềm thư viện, nhìn lên bầu trời đầy sao. Minh bất ngờ nói:

– “Lan này, sau này ra trường, nếu tôi xin được việc ổn định, tôi sẽ dẫn em đi khắp nơi. Từ Đà Lạt, Hội An, cho đến Hà Nội. Em thích chứ?”

Lan bật cười, nhưng mắt lại rưng rưng:

– “Anh hứa nhé. Đừng nói cho vui rồi quên đấy.”

Minh đưa bàn tay ra, nắm lấy tay cô. Lần đầu tiên, bàn tay anh siết chặt, ấm áp và đầy quyết tâm.

– “Anh hứa.”

Lan ngồi lặng, trái tim đập thình thịch. Trong khoảnh khắc ấy, cô tin rằng tình yêu của mình sẽ bền lâu, sẽ đi qua mọi thử thách để đến được bến bờ hạnh phúc.

Cô không hề biết rằng, lời hứa ấy sau này sẽ trở thành một vết thương khó lành khi niềm tin bị phản bội. Nhưng ở hiện tại, cả hai đều chìm trong niềm vui, trong những tháng ngày thanh xuân ngọt ngào và trong sáng.

Kết chương 2

Tình yêu giữa Minh và Lan nảy nở tự nhiên như hoa nở trong nắng. Không ồn ào, không phô trương, chỉ có những quan tâm chân thành, những khoảnh khắc bình dị mà ấm áp. Đó là những ngày tháng đẹp nhất, những ngày mà họ tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả.

Nhưng đời vốn chẳng như mơ. Phía trước, còn bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu sóng gió mà chính họ cũng không thể lường trước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×