1. Những ngày bình yên hiếm hoi
Lan dậy sớm, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi nắng mai len lỏi qua ô cửa sổ. Cô đã bắt đầu tập thói quen chạy bộ buổi sáng, một việc trước đây chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Mỗi bước chân trên con đường vắng, cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn, như đang trút dần những vết thương cũ.
Bạn bè nhận thấy cô đã khác. Nụ cười của Lan không còn gượng gạo, ánh mắt cũng sáng hơn. Dù trong tim vẫn còn vết sẹo, nhưng cô học cách sống chung với nó, thay vì để nó điều khiển mình.
Một buổi tối, Lan ngồi trong nhóm bạn, cùng nhau đàn hát. Tiếng guitar vang lên, cô hòa giọng theo. Đột nhiên, Lan chợt nhận ra: lâu rồi mình mới có thể cười thoải mái đến vậy.
2. Niềm vui mới
Trong một lần tham gia hoạt động tình nguyện, Lan gặp Tuấn – một chàng trai cùng khoa, vui tính và nhiệt tình. Tuấn luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, nụ cười rạng rỡ khiến cả nhóm thoải mái.
– “Lan, cậu vác bao gạo này nặng lắm. Để mình làm cho.” – Tuấn nói, giành lấy bao tải trên vai cô.
Lan cười:
– “Mình tự làm được. Không phải cái gì cũng nhờ người khác đâu nhé.”
Tuấn bật cười:
– “Cứng đầu thật. Nhưng có người bên cạnh giúp thì nhẹ hơn chứ.”
Những câu nói giản dị, nhưng sự quan tâm chân thành của Tuấn khiến Lan thấy ấm áp. Không phải là tình yêu, nhưng ít nhất, đó là sự an toàn mà lâu rồi cô không có.
3. Minh và Hà – những vết rạn đầu tiên
Trong khi Lan đang dần tìm lại bản thân, Minh và Hà lại bắt đầu mâu thuẫn. Hà vốn chiếm hữu, muốn Minh toàn tâm toàn ý cho mình. Nhưng Minh thì chưa bao giờ thực sự dứt bỏ được Lan.
Một lần, khi Hà thấy Minh lén nhìn ảnh cũ trong điện thoại, cô nổi giận:
– “Anh còn giữ hình của cô ta để làm gì?”
Minh im lặng. Hà giật lấy điện thoại, xóa sạch những tấm hình, giọng gay gắt:
– “Nếu anh còn nhớ về cô ta, thì em chẳng khác gì kẻ thế thân.”
Minh bực bội, lần đầu to tiếng:
– “Đừng áp đặt anh như vậy. Em không có quyền chạm vào ký ức của anh.”
Không khí căng thẳng bao trùm. Hà nhận ra, dù cô đang ở cạnh Minh, nhưng trái tim anh chưa bao giờ thuộc về mình hoàn toàn.
4. Nỗi nhớ trĩu nặng
Dù đang bên Hà, Minh không thể kìm nén những khoảnh khắc ký ức về Lan ùa về. Anh nhớ những buổi chiều ngồi bên hồ, nhớ nụ cười dịu dàng khi Lan đưa cho anh ly cà phê, nhớ cả những lần cô cau mày vì anh bừa bộn.
Mỗi khi đi ngang qua quán quen, tim anh lại nhói lên. Anh đã phản bội, đã đánh mất, và giờ đây chỉ còn lại sự hối hận. Nhưng anh biết, có hối hận đến đâu cũng không thể quay ngược thời gian.
5. Lan mạnh mẽ hơn
Lan tiếp tục tập trung vào việc học. Đồ án tốt nghiệp khiến cô bận rộn, nhưng thay vì gục ngã, cô biến nó thành động lực. Thầy cô trong khoa khen ngợi cô thông minh, kiên trì.
Một hôm, Tuấn ghé qua, mang theo một hộp bánh nhỏ:
– “Nghe nói cậu thức khuya làm đồ án, mình mua bánh để tiếp sức đây.”
Lan bật cười, nhận lấy:
– “Cảm ơn, nhưng mình ăn nhiều chắc béo mất.”
Tuấn đùa:
– “Béo cũng đẹp. Nhưng nếu mệt, cứ nói với mình. Mình sẽ giúp.”
Sự quan tâm của Tuấn khiến Lan có chút rung động. Nhưng cô chưa sẵn sàng. Trái tim cô vẫn chưa hoàn toàn lành.
6. Hà lộ bản chất
Càng ở bên nhau, Hà càng bộc lộ sự ích kỷ. Cô muốn kiểm soát Minh trong mọi việc: anh đi đâu, gặp ai, làm gì. Minh bắt đầu thấy ngột ngạt.
– “Em không tin anh sao?” – Minh gắt.
– “Tin thì sao? Tin mà để anh nhớ đến người khác à?” – Hà đáp lại, giọng chua chát.
Sự nghi ngờ khiến mối quan hệ của họ liên tục căng thẳng. Minh bắt đầu nhận ra: những gì anh nghĩ là tình yêu với Hà, thực chất chỉ là sự cuốn hút nhất thời.
7. Lời khuyên của Mai
Một tối, Lan cùng Mai ngồi bên bờ sông. Mai khẽ nói:
– “Lan, mình thấy Tuấn quan tâm cậu thật lòng đấy. Cậu có nghĩ đến việc mở lòng lần nữa không?”
Lan lắc đầu, mắt nhìn xa xăm:
– “Mình chưa sẵn sàng. Mình sợ lại tổn thương. Nhưng ít nhất, giờ mình thấy bình yên hơn. Và mình muốn giữ cảm giác này lâu hơn.”
Mai mỉm cười, nắm tay bạn:
– “Chỉ cần cậu hạnh phúc, mình sẽ luôn ở bên.”
Lan cảm thấy lòng ấm áp. Sau bao biến cố, cô nhận ra, tình yêu không phải là tất cả. Tình bạn, gia đình, và chính bản thân mới là điểm tựa vững chắc.
8. Sự trả giá đang đến gần
Trong khi Lan dần bình yên, thì mối quan hệ của Minh và Hà ngày càng bế tắc. Hà không chịu được việc Minh vẫn còn bóng dáng Lan trong tim. Còn Minh, càng ngày càng thấy ngột ngạt, hối hận vì những lựa chọn sai lầm.
Một lần, sau cuộc cãi vã lớn, Minh bật thốt:
– “Anh sai rồi. Anh chưa bao giờ hết yêu Lan. Và có lẽ, anh sẽ không bao giờ yêu em như em muốn.”
Hà chết lặng. Lần đầu tiên cô nhận ra, dù đã dùng mọi cách, cô vẫn chỉ là cái bóng sau lưng một người khác.