vết nứt trong trái tim

Chương 9: Tìm lại bản thân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Những ngày xa nhau

Sau lần gặp ở quê, Lan cắt đứt liên lạc với Minh. Điện thoại vẫn reo, tin nhắn vẫn đến, nhưng cô không trả lời. Cô biết, nếu nghe giọng anh thêm một lần nữa, trái tim mình lại mềm yếu. Và cô không cho phép mình gục ngã thêm lần nào nữa.

Những ngày đầu thật khó khăn. Mỗi đêm, Lan nằm lặng trong bóng tối, nước mắt ướt gối. Nhưng rồi, sau bao nhiêu lần khóc cạn nước mắt, cô dần học cách hít thở sâu, ngồi dậy, mở sách ra học tiếp.

Cô nghĩ: “Mình từng sống vui vẻ trước khi gặp anh, thì sau này cũng phải sống tốt khi không còn anh.”

2. Hà càng chiếm chỗ

Trong khi đó, Minh ngày càng bị cuốn vào vòng xoáy với Hà. Sau khi Lan rời xa, Hà trở thành “người duy nhất” ở bên anh, an ủi, lắng nghe, thậm chí còn khuyến khích anh quên đi quá khứ.

– “Anh đừng tự dằn vặt nữa. Em mới là người xứng đáng ở bên anh.” – Hà thì thầm, ôm chặt lấy Minh.

Ban đầu, Minh còn day dứt, nhưng sự ngọt ngào đầy chủ động của Hà dần khiến anh mất cảnh giác. Anh biết mình sai, nhưng trong những phút yếu lòng, anh lại để mặc bản thân lún sâu hơn.

3. Lan thay đổi

Quay lại trường sau kỳ nghỉ, mọi người ngạc nhiên khi thấy Lan cắt tóc ngắn, gương mặt không còn u sầu như trước. Cô vẫn chưa hoàn toàn quên được nỗi đau, nhưng cô chọn cách không để nó chi phối cuộc đời mình.

Cô tham gia nhiều hoạt động hơn: câu lạc bộ văn nghệ, nhóm thiện nguyện. Cô dành thời gian cho bạn bè, cho việc học, cho những mục tiêu cá nhân.

Một người bạn trêu:

– “Lan dạo này khác quá, rạng rỡ hẳn. Chắc nhờ cắt bỏ… một phần quá khứ nặng nề rồi nhỉ?”

Lan cười, không phủ nhận. Trong lòng cô, quá khứ ấy vẫn còn, nhưng cô biết mình không thể mãi chôn vùi ở đó.

4. Cuộc chạm mặt bất ngờ

Một chiều, Lan vô tình gặp Minh ở thư viện. Anh tiều tụy, gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng. Khi thấy cô, anh sững lại.

– “Lan…”

Lan im lặng, không muốn nói gì. Nhưng Minh tiến đến, giọng run run:

– “Anh… nhớ em. Anh biết anh sai. Hà không thể thay thế em.”

Lan ngẩng lên, đôi mắt bình thản:

– “Nhưng anh đã chọn rồi. Người đứng cạnh anh bây giờ không phải em. Và em cũng không còn đủ niềm tin để chờ đợi anh quay lại.”

Minh lặng người. Lời nói ấy như nhát dao cắt đứt sợi dây mong manh còn sót lại.

5. Lời khẳng định của Lan

Tối hôm đó, Lan viết một dòng ngắn trong nhật ký:

“Tình yêu không phải là tất cả. Điều quan trọng hơn là lòng tự trọng và sự bình yên. Em từng mất cả hai vì anh, giờ em sẽ học cách lấy lại.”

Lần đầu tiên sau bao ngày, cô mỉm cười với chính mình trong gương. Dù nụ cười còn run rẩy, nhưng nó là tín hiệu của sự hồi sinh.

6. Minh trong vòng tay Hà

Minh trở về, Hà đón anh bằng cái ôm nồng nhiệt. Nhưng trong lòng anh, khoảng trống ngày một lớn. Anh không ngừng nhớ về ánh mắt kiên định của Lan, về lời khẳng định dứt khoát của cô.

Hà nhận ra sự xa cách ấy, nhưng vẫn cố níu kéo:

– “Anh quên được rồi chứ? Anh có em cơ mà.”

Minh gượng cười, nhưng trái tim thì gào thét: “Anh chưa bao giờ quên được Lan.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×