vết nứt

Chương 1: Bữa Tối Lạnh Lẽo và Chiếc Đồng Hồ Rolex


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đồng hồ điểm tám giờ tối. Ánh đèn chùm pha lê từ Italia rọi xuống, làm nổi bật lớp kem trắng ngần trên chiếc bánh kem nhỏ đặt ở trung tâm bàn ăn. Bữa tối hôm nay được Minh chuẩn bị kỹ lưỡng: gan ngỗng áp chảo, rượu vang Pháp đắt tiền, và một bó hoa hồng Ecuador nhập khẩu đặt trong bình Baccarat lấp lánh. Mọi thứ đều hoàn hảo, tinh xảo đến từng milimet, ngoại trừ chiếc ghế đối diện anh vẫn còn trống.

Minh ngước nhìn chiếc đồng hồ Rolex Day-Date đắt tiền trên cổ tay. Anh nhíu mày. Hạnh đã hứa sẽ tan lớp yoga lúc bảy giờ rưỡi. Tin nhắn của anh gửi cho cô đơn giản và lạnh lùng: “Anh bận. Tự về. Đừng trễ.” Minh không thể đón, bởi anh đã dồn toàn bộ tâm trí cho cuộc họp với các đối tác Singapore, một cuộc họp kéo dài đến tận bảy giờ mười lăm. Anh thở dài. Không phải anh không muốn đón Hạnh. Chỉ là, trong thế giới của Minh, thời gian là tiền bạc, và sự chậm trễ là một sự xúc phạm đối với công sức và địa vị của anh. Đặc biệt là trong ngày sinh nhật thứ hai mươi tám của anh, khi công ty khởi nghiệp công nghệ của anh vừa đạt mức định giá mười triệu đô la. Minh hất nhẹ mái tóc vuốt gel gọn gàng, nhìn xuống những ánh đèn đường rực rỡ của thành phố từ căn penthouse rộng lớn ở tầng 40. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Chỉ riêng Hạnh là không. Cô luôn là một biến số không thể dự đoán.

Đúng tám giờ mười lăm, tiếng 'ting' nhẹ nhàng của thang máy vang lên. Cánh cửa mở ra, Hạnh bước vào. Trên tay cô là một chiếc túi vải cũ kỹ, mặc một chiếc đầm lụa màu kem mà Minh đã mua cho cô nhân dịp Giáng sinh. Mái tóc đen dài vẫn buông xõa, không trang điểm cầu kỳ, chỉ có nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh. Cô chạy đến, ôm chầm lấy anh. “Em xin lỗi! Xin lỗi anh yêu! Đường kẹt xe khủng khiếp quá, em đã đi bộ một đoạn dài…” Hạnh đặt một nụ hôn lên má Minh.

Minh cố gắng đáp lại nụ hôn đó, nhưng ánh mắt anh đã dán chặt vào một chi tiết nhỏ nhưng khó chịu: một vết mực đen nhỏ xíu dính ở mép chiếc đầm lụa. “Mực gì đây, Hạnh?” Giọng anh không còn dịu dàng. Hạnh thoáng giật mình, vội che vết mực. “À, em vừa dạy xong lớp vẽ cho trẻ em ở xóm lao động cũ, em quên chưa kịp thay đồ. Đừng bận tâm, em sẽ giặt nó ngay.” Minh buông cô ra, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Đừng bận tâm? Đây là chiếc đầm Ami Paris anh mua cho em đấy. Và em đến muộn gần nửa tiếng. Em làm hỏng cả buổi tối rồi.”

“Chỉ là một vết mực nhỏ thôi mà Minh! Và em đến muộn vì kẹt xe, không phải em cố ý!” Hạnh cảm thấy tủi thân. Cô đã phải chạy đua với thời gian, bụng đói meo, chỉ để mang đến niềm vui cho anh, nhưng điều đầu tiên anh làm lại là cằn nhằn về một vết bẩn. “Vấn đề không phải là vết mực, Hạnh,” Minh nói, kéo ghế cho cô một cách trịnh trọng. “Vấn đề là sự chỉnh chu. Anh đã dặn em bao nhiêu lần về việc giữ gìn hình ảnh? Em là vợ chưa cưới của một CEO, em phải khác chứ. Không ai trong giới của anh chấp nhận sự luộm thuộm này. Đặc biệt là tối nay, anh đã mời anh Vương sang chơi sau bữa tối.” Ngay lập tức, nụ cười của Hạnh tắt hẳn.

Hạnh ngồi xuống, cố gắng nuốt trôi sự bực tức và nỗi thất vọng. Cô nhìn chiếc bánh kem, thấy dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Minh. Mãi yêu!” đã được cô tự tay viết vội vào buổi trưa. “Thôi được rồi. Chúc mừng sinh nhật anh, Minh.” Hạnh nói khẽ, giọng đầy mệt mỏi. Cô đặt chiếc túi vải xuống sàn. “Quà của anh đâu?” Minh hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự chờ đợi. Anh mong chờ một món đồ công nghệ đắt tiền, hoặc một chiếc cà vạt hàng hiệu, thứ mà anh đã ám chỉ nhiều lần.

Hạnh mỉm cười, móc trong túi vải ra một tấm thiệp vẽ tay đã cũ, và một chiếc hộp gỗ nhỏ được khắc bằng tay. “Em biết anh có mọi thứ rồi, nên em đã tự tay khắc chiếc hộp này. Em dùng gỗ bạch dương anh thích. Anh có thể đựng chiếc nhẫn anh tặng em sau này. Còn bức tranh này… là em vẽ lại căn gác mái ngày xưa của mình.” Minh cầm chiếc hộp gỗ lên, xoay xoay nó trong tay. Nó thô kệch, không hề có sự tinh xảo hay giá trị vật chất nào. Anh đặt nó xuống bàn một cách nhẹ nhàng, nhưng sự thất vọng hiện rõ. “Hạnh, anh không muốn chiếc hộp này. Anh đã có một chiếc hộp làm từ đá quý ở phòng khách rồi. Anh cần những món quà mang tính thực dụng hơn, hoặc ít nhất là thể hiện sự chuyên nghiệp hơn.”

Hạnh cảm thấy nghẹn lại. “Nó có ý nghĩa, Minh. Nó là nơi… nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu, anh còn nhớ không?” “Anh nhớ, nhưng chúng ta không còn là sinh viên nghèo thuê căn gác mái nữa, Hạnh. Chúng ta phải tiến lên! Chúng ta đã hứa sẽ thành công, và anh đã làm được. Sao em cứ mãi níu kéo những thứ cũ kỹ, vô dụng này?” Minh đẩy chiếc hộp sang một bên, tay anh đặt lên chiếc hộp nhung đỏ chứa chiếc đồng hồ Rolex mới mua mà anh định tự tặng mình. “Anh đang xem thường tình cảm của em!” Hạnh đứng bật dậy. “Anh đang đánh giá hành động của em. Nếu em yêu anh, em sẽ hiểu điều anh cần là gì!” Minh cũng đứng dậy, đối diện với cô.

Cuộc tranh luận bùng nổ, không phải về tình yêu, mà về lý tưởng sống. “Em hiểu! Em hiểu anh đang thành công! Nhưng sự thành công đó đã biến anh thành một người xa lạ. Anh nhìn mọi thứ bằng giá trị tiền tệ! Anh nhìn chiếc hộp em tặng, anh chỉ thấy miếng gỗ không đáng giá. Anh nhìn bạn bè em, anh chỉ thấy những người 'tầm thường' không nên kết giao. Em là một giáo viên yoga, một họa sĩ, em tìm kiếm sự bình yên! Anh tìm kiếm quyền lực!” Hạnh nói, nước mắt đã rơm rớm. “Bình yên của em chỉ là sự dậm chân tại chỗ! Em có biết anh đã phải chiến đấu thế nào để anh và em không phải sống trong căn gác mái đó nữa không? Anh muốn em được sống trong nhung lụa! Anh muốn em phải là người phụ nữ mà mọi người phải ngưỡng mộ! Nhưng em lại chọn lội bùn, chọn sự giản dị một cách cố chấp!” Minh hét lên, anh cảm thấy bất lực vì Hạnh không chịu hiểu những hy sinh anh đã làm.

Hạnh lùi lại, nhìn anh với ánh mắt đau đớn. “Vậy anh đã bao giờ hỏi, em có muốn cuộc sống này không? Em có muốn bị anh ép phải thay đổi cách ăn mặc, cách nói chuyện, thậm chí là cách cười không? Em muốn anh yêu con người thật của em, Minh à!” Minh lắc đầu, giọng anh hạ xuống, đầy vẻ lạnh lùng: “Con người thật của em không phù hợp với cuộc sống mới của anh. Anh xin lỗi. Nếu em không thể tiến lên cùng anh, thì có lẽ chúng ta không còn đi chung một con đường nữa.” Hạnh chết lặng. Câu nói này như một nhát dao sắc lạnh, xé toạc mọi hy vọng cuối cùng.

Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Anh Vương đã đến. Minh lập tức thay đổi thái độ, quay sang Hạnh. “Anh Vương đến rồi. Lau nước mắt đi, Hạnh. Anh không muốn anh ấy thấy cảnh này. Hãy cư xử cho ra dáng vợ chưa cưới của anh.” Hạnh cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô không thể giả vờ được nữa. “Em không thể.” Cô nói, giọng run rẩy. “Em không thể tiếp tục đóng vai người phụ nữ hoàn hảo mà anh muốn. Chúc mừng sinh nhật anh. Em xin phép.” Hạnh quay người, bước nhanh về phía cửa. Minh túm lấy cổ tay cô. “Em đang làm gì vậy, Hạnh? Đừng làm anh mất mặt!” “Em không phải là món đồ trang trí, Minh!” Hạnh giật tay ra, nước mắt trào ra không kiểm soát. “Anh hãy tự mình đón anh Vương đi. Và đây…”

Cô cầm chiếc hộp nhung đỏ mà Minh để quên trên bàn, mở ra. Bên trong là chiếc Rolex sáng loáng. “Đây là món quà sinh nhật mà anh muốn, đúng không? Anh hãy giữ nó đi. Nó phù hợp với con người anh bây giờ hơn là em.” Hạnh đặt chiếc hộp vào tay Minh, rồi nhanh chóng bước vào thang máy. Minh đứng sững lại, chiếc hộp Rolex nặng trịch trong tay. Anh nhìn vào cánh cửa thang máy đang đóng lại, nhìn vào chiếc ghế trống và chiếc bánh kem với dòng chữ "Mãi yêu!". Tiếng chuông cửa lại reo lên, dồn dập hơn. Minh hít một hơi sâu, chỉnh lại áo vest, đeo chiếc đồng hồ mới lên tay, và bước ra mở cửa, nở một nụ cười chuyên nghiệp và lạnh lùng. Bữa tối lãng mạn đã bị hủy hoại, nhưng công việc thì không thể.

Khi Minh đang bắt tay anh Vương, anh không hề biết rằng Hạnh đang ngồi co ro trong chiếc thang máy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào vết mực bẩn trên chiếc đầm lụa. Cô tự hỏi: Mình đã đánh mất ai trong cuộc chạy đua này? Anh hay chính bản thân mình? Vết nứt đã chính thức xuất hiện. Nó không phải là một vết rạn lớn, mà là hàng ngàn vết nứt li ti, từ một chiếc đồng hồ, một vết mực, đến một cái ôm bị từ chối, báo hiệu sự tan vỡ không thể cứu vãn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×