Chiếc thang máy lạnh lẽo như một cỗ quan tài bằng kim loại, bao bọc lấy Hạnh cùng với nỗi đau và sự tủi hổ. Hạnh không hề bấm nút. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào những con số nhảy nhót trên màn hình hiển thị tầng lầu, tự hỏi liệu thời gian có thể quay ngược lại, về cái ngày cô và Minh vẫn còn nằm trên sàn nhà gỗ ọp ẹp của căn gác mái cũ, và mọi giấc mơ chỉ đơn giản là có đủ tiền để mua một chiếc bàn vẽ mới. Nước mắt lăn dài, thấm ướt vết mực trên chiếc đầm lụa. Vết mực ấy, giờ đây, không còn là vết bẩn của một buổi chiều dạy học, mà là biểu tượng của sự lạc lõng, của một con người không còn chỗ đứng trong thế giới mới của người mình yêu.
Tiếng "ting" một lần nữa vang lên, thang máy mở ra, đưa cô trở về với thực tại. Hạnh bước ra khỏi tòa nhà cao tầng, không mảy may để ý đến những chiếc taxi sang trọng đang chờ sẵn. Cô muốn đi bộ. Cô muốn được hòa mình vào dòng người đông đúc, để những khuôn mặt xa lạ lướt qua, để cô có thể tạm quên đi khuôn mặt lạnh lùng và những lời nói tổn thương của Minh.
Bước chân cô vô định, cứ thế dẫn cô đến một con hẻm nhỏ quen thuộc. Đó là con hẻm dẫn đến căn gác mái đã cũ, nơi hai người từng sống. Căn gác mái giờ đây vẫn nằm im lìm trong bóng tối, cửa sổ gỗ cũ mòn vẫn sáng đèn, nhưng không phải là ánh đèn ấm áp mà họ từng bật mỗi đêm. Mười năm trước, nơi đây là tất cả.
Hạnh ngồi xuống bậc thềm, một làn gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh quen thuộc của tháng mười hai. Cô nhắm mắt, và những thước phim kỷ niệm ùa về như một cơn lũ.
Đó là đêm Giáng sinh năm 2017. Gió bấc rít qua khe cửa sổ. Cả căn gác mái tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ vài ngọn nến và chiếc đèn ông sao bằng giấy đã cũ. Bữa tiệc Giáng sinh của họ chỉ có một gói mì tôm, một chai bia rẻ tiền và hai chiếc ly nhựa. Minh đặt chiếc nhẫn tự làm từ vỏ lon bia vào tay Hạnh. “Anh không có tiền mua kim cương. Nhưng anh hứa, mai này khi anh giàu, anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn to nhất thế giới.” Hạnh cười rạng rỡ, ôm chặt lấy anh. Cô đã từng nói, “Em không cần kim cương. Em chỉ cần anh. Chỉ cần mỗi tối, chúng ta được nằm cạnh nhau, kể cho nhau nghe về những giấc mơ của mình. Giấc mơ của em rất giản dị, Minh à. Có một căn nhà nhỏ, có một khu vườn nhỏ, và một phòng vẽ đầy ánh nắng.” Minh đã siết chặt tay cô, thì thầm: “Anh sẽ biến tất cả thành hiện thực.”
Những giấc mơ của họ, lúc đó, thật đơn giản và đồng điệu. Họ mơ về sự tự do, về một cuộc sống không bị gò bó bởi tiền bạc. Minh mơ về một công ty game do chính anh sáng lập, nơi anh có thể thỏa sức sáng tạo. Hạnh mơ về một studio riêng, nơi cô có thể vẽ nên những bức tranh của riêng mình, mở những lớp học vẽ cho trẻ em nghèo. Họ đã từng dành hàng giờ để phác thảo những kế hoạch tương lai, không phải trên máy tính bảng đắt tiền, mà trên những trang giấy A4 cũ sờn. Mọi kế hoạch, dù lớn hay nhỏ, đều có Minh và Hạnh cùng nhau.
Thức dậy khỏi dòng hồi ức, Hạnh sờ vào chiếc túi vải đang đặt trên đùi. Bên trong, có một bản vẽ dở dang. Đó là bản phác thảo căn nhà nhỏ có vườn mà cô và Minh đã vẽ nên từ nhiều năm trước. Cô đã định tặng nó cho anh vào sinh nhật, như một lời nhắc nhở về những ước mơ ban đầu, về "bóng hình người xưa" mà cả hai đã từng là. Nhưng giờ đây, cô hiểu, bản phác thảo này không còn chỗ trong căn penthouse đắt tiền của anh. Minh đã có những bản vẽ mới, những kế hoạch mới, và những giấc mơ mới. Những giấc mơ của anh, giờ đây, không còn là những nét bút chì đơn sơ trên giấy, mà là những con số lợi nhuận, những bản hợp đồng triệu đô.
Cùng lúc đó, trong căn penthouse trên tầng 40, Minh đang ngồi đối diện với anh Vương. Bàn ăn lấp lánh nến đã được dọn sạch, thay thế bằng những bản thiết kế dự án phức tạp. Minh nói một cách rành mạch về chiến lược kinh doanh, về mục tiêu tăng trưởng, và về tầm nhìn toàn cầu của công ty. Anh Vương gật gù, hài lòng. “Minh, cậu có tài năng, nhưng điều khiến tôi đánh giá cao cậu nhất là sự tập trung và quyết đoán. Cậu biết mình muốn gì và sẽ làm mọi cách để đạt được nó. Rất ít người trẻ có được điều đó.”
Minh cười, một nụ cười chuyên nghiệp và xa lạ. Anh nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, chiếc đồng hồ đã thay thế vị trí của chiếc nhẫn vỏ lon bia ngày nào. Anh nhớ lại lời Hạnh nói: “Nó phù hợp với con người anh bây giờ hơn là em.” Anh biết, Hạnh đã đúng. Anh của hiện tại, với chiếc đồng hồ đắt tiền và những bản hợp đồng triệu đô, không thể sống chung với một cô gái vẫn trân trọng những kỷ niệm và sự giản dị cũ. Anh đã có được sự thành công, nhưng anh đã trả một cái giá quá đắt: sự đồng điệu với người anh yêu nhất.
Minh đột nhiên cảm thấy một nỗi trống rỗng khó tả. Căn penthouse rộng lớn, sang trọng, giờ đây giống như một khối băng khổng lồ, lạnh lẽo. Nó không hề có sự ấm áp của căn gác mái cũ, nơi từng ngập tràn tiếng cười và mùi sơn dầu. Nó không có mùi hương của Hạnh, không có những vết bẩn dễ thương mà cô tạo ra.
Hạnh đang ngồi ở con hẻm cũ, và Minh đang đứng trong căn nhà mới. Họ đã không còn chung một không gian, không còn chung một giấc mơ. Cả hai đều đã "tiến lên", nhưng lại theo hai hướng hoàn toàn khác nhau. Và ở giữa hai con đường ấy, "bóng hình người xưa" vẫn đang chênh vênh, giống như một nỗi ám ảnh, không thể xóa nhòa.
Minh nhìn anh Vương, cố gắng tập trung vào câu chuyện kinh doanh. Nhưng trong tâm trí anh, hình ảnh Hạnh với chiếc đầm lụa dính mực, chiếc hộp gỗ thô kệch, và ánh mắt đau đớn khi rời đi cứ thế hiện về, rõ ràng hơn bất kỳ bản hợp đồng nào.
Cả hai đều đang đấu tranh, với ký ức, và với chính con người đã thay đổi của mình. Liệu họ sẽ chấp nhận sự thật này, hay sẽ tiếp tục níu kéo một sợi dây tình cảm đã mục rữa?