Sau khi Hạnh rời đi, căn penthouse trở thành một khối hộp rỗng. Minh cố gắng làm việc, nhưng sự tập trung của anh đã bị phá vỡ. Hình ảnh Hạnh đứng ở cửa, ánh mắt đầy sự thất vọng và lời nói sắc lạnh cứ ám ảnh anh. Anh giận dữ, anh muốn gọi cho cô, muốn hét lên rằng cô đã hiểu lầm, nhưng anh biết lời nói đó là vô ích.
Anh gọi cho Mai. "Anh có thể đến nhà em không?" Minh hỏi, giọng anh đầy mệt mỏi. "Anh cần nói chuyện."
Mai đồng ý. Cô ấy hiểu, với tư cách của một người phụ nữ thông minh, rằng đây là lúc Minh cần cô nhất. Cô ấy đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản, không sang trọng, nhưng ấm cúng. Cô ấy lắng nghe Minh nói, lắng nghe anh giãi bày về sự thất vọng của mình với Hạnh.
"Hạnh không hiểu em," Minh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. "Cô ấy cứ níu kéo quá khứ, níu kéo những thứ vô dụng. Anh đã cố gắng thay đổi cô ấy, nhưng cô ấy không chịu."
Mai nhìn Minh, ánh mắt cô ấy đầy sự thấu hiểu. "Anh Minh, anh không cần phải cố gắng thay đổi ai cả. Người ta chỉ thay đổi khi họ muốn. Chị Hạnh không có lỗi. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ khác với anh thôi."
Những lời nói của Mai như một liều thuốc an thần đối với Minh. Cô ấy không phán xét Hạnh, mà chỉ xác nhận sự thật. Minh cảm thấy được an ủi. Anh cảm thấy Mai là người duy nhất hiểu anh. Đêm đó, anh đã không về căn penthouse.
Trong khi đó, Hạnh đang ở nhà Thảo. Cô đã kể cho Thảo nghe tất cả mọi chuyện. Thảo ôm cô, an ủi cô, và không nói gì. Cô biết Hạnh cần thời gian để hồi phục.
Sáng hôm sau, Hạnh quyết định quay lại căn penthouse để lấy nốt vài thứ còn sót lại. Cô không báo trước cho Minh. Cô nghĩ rằng anh vẫn đang ở nhà, và cô muốn tránh mặt anh.
Khi Hạnh mở cửa, cô thấy Minh đang ngồi ở phòng khách, với bộ đồ ngủ. Anh trông mệt mỏi, và có một chiếc áo khoác của phụ nữ treo trên ghế sofa. Chiếc áo khoác đó không phải của Hạnh. Nó là của Mai.
Một sự tức giận bùng lên trong lòng Hạnh. Cô không còn cảm thấy buồn. Cô chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, bị lừa dối.
"Anh đã ngủ ở ngoài sao?" Hạnh hỏi, giọng cô lạnh lùng.
Minh giật mình, ngước nhìn cô. "Hạnh, anh..."
"Anh không cần phải giải thích," Hạnh nói, cô cười mỉa mai. "Em hiểu. Anh đã tìm được người phụ nữ phù hợp với anh rồi."
Minh đứng dậy. "Hạnh, em hiểu lầm rồi. Mai chỉ là đồng nghiệp. Cô ấy chỉ..."
"Đừng nói nữa, Minh," Hạnh ngắt lời. "Em không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa để tin vào những lời nói dối của anh. Em biết anh đã làm gì. Anh đã phản bội em."
Sự tức giận bùng lên trong lòng Minh. Anh đã quá mệt mỏi với những cuộc cãi vã này. Anh đã quá mệt mỏi với sự ghen tuông của Hạnh.
"Phản bội sao?" Minh hét lên. "Ai phản bội ai? Em đã phản bội anh! Em đã từ chối tương lai mà anh đã xây dựng cho chúng ta! Em đã từ chối sự thành công của anh! Em đã từ chối cuộc sống của giới thượng lưu mà anh đã cố gắng mang lại cho em!"
"Em không phản bội anh!" Hạnh cũng hét lên. "Em chỉ muốn được là chính mình! Em đã hy sinh tất cả cho anh, nhưng anh thì sao? Anh đã thay đổi, và anh muốn em phải thay đổi để theo kịp anh, chứ không phải vì anh yêu em!"
Minh và Hạnh đứng đối diện nhau, họ hét vào mặt nhau, nói ra tất cả những lời lẽ cay đắng nhất. Tất cả những tổn thương, những thất vọng, những sự tức giận đã tích tụ bấy lâu nay.
"Anh muốn em phải sống một cuộc đời mà em không hề muốn!" Hạnh nói. "Anh đã quên, anh đã từng yêu em vì em là chính em! Anh đã quên, chúng ta đã từng mơ ước một cuộc đời bình yên! Anh đã quên, chúng ta đã từng yêu nhau vì sự giản dị!"
Minh im lặng. Những lời nói của Hạnh như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Anh nhớ lại những ngày tháng cũ, những ngày tháng nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười. Anh nhớ lại Hạnh của ngày xưa, cô gái với mái tóc đen dài và nụ cười rạng rỡ.
"Anh đã quên anh của ngày xưa rồi, Minh," Hạnh nói, giọng cô đầy sự đau đớn. "Anh đã quên anh là ai rồi!"
Minh nhìn Hạnh, anh không thể nói gì. Anh biết Hạnh đã đúng. Anh đã thay đổi. Anh đã trở thành một con người khác. Anh đã trở nên lạnh lùng, vô cảm, và tham vọng. Anh đã quên mất rằng tình yêu không thể mua bằng tiền, và hạnh phúc không thể được định lượng bằng tài sản.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Minh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hạnh.
"Anh..." Minh bắt đầu, nhưng Hạnh đã quay lưng đi. Cô đi vào phòng ngủ, lấy một món đồ cuối cùng mà cô còn sót lại: một bức tranh vẽ căn gác mái ngày xưa.
Khi Hạnh đi ra, cô nhìn Minh một lần cuối. Ánh mắt cô không còn sự giận dữ, chỉ còn lại sự đau khổ và sự thương hại.
"Anh hãy sống thật tốt với người phụ nữ hoàn hảo của anh," Hạnh nói. "Chúc anh hạnh phúc."
Hạnh bước ra khỏi cửa, bỏ lại Minh một mình trong căn nhà rộng lớn, trống trải. Cánh cửa đóng lại. Minh ngã quỵ xuống ghế sofa. Anh nhìn chiếc áo khoác của Mai, và anh biết, anh đã mất Hạnh. Mất mãi mãi. Anh đã đánh mất tình yêu của cuộc đời mình vì sự tham vọng và sự kiêu ngạo. Anh đã đánh mất Hạnh, và anh đã đánh mất chính mình.