Sau cuộc gặp gỡ lạnh lùng tại quán cà phê, Minh và Hạnh chính thức không còn chung sống dưới một mái nhà. Hạnh ở tạm nhà Thảo, bắt đầu quá trình tìm lại chính mình. Minh trở về căn penthouse, nơi sự im lặng của Hạnh được thay thế bằng sự lạnh lẽo của đồ nội thất đắt tiền.
Minh cảm thấy trống rỗng, nhưng không có thời gian để buồn. Anh là một CEO. Anh cần phải ổn định tâm lý và tập trung vào công việc. Và người duy nhất có thể giúp anh làm điều đó là Mai (nhân vật C).
Mai nhận thấy sự bất ổn của Minh. Cô gọi điện và nhắn tin cho anh thường xuyên hơn, không phải chỉ về công việc. Cô ấy kể những câu chuyện thú vị về các dự án mới, về những người có ảnh hưởng mà cô ấy vừa gặp, và luôn kết thúc bằng những lời động viên khéo léo. Cô ấy nói về tầm nhìn, về tham vọng, về cái giá của sự thành công—những thứ mà Hạnh không bao giờ có thể hiểu được.
Minh bắt đầu mời Mai đến căn penthouse để làm việc. Đó là những buổi làm việc kéo dài đến nửa đêm. Trong căn nhà trống vắng, nơi hơi ấm của Hạnh đã biến mất, sự hiện diện của Mai trở thành một sự an ủi bất ngờ.
Một buổi tối, Minh và Mai đang xem xét một bản kế hoạch marketing. Mai đưa cho Minh một tách trà thảo mộc. “Anh Minh, anh nên thư giãn. Áp lực quá lớn sẽ giết chết sự sáng tạo. Chị Hạnh không hiểu điều này sao?”
Minh thở dài. “Hạnh… cô ấy ở một thế giới khác. Cô ấy muốn sự bình yên tuyệt đối, điều mà anh không thể cho. Cô ấy không muốn làm một ‘CEO phu nhân’ như anh muốn.”
“Đó là sự khác biệt về lựa chọn, không phải lỗi lầm,” Mai nói, giọng cô dịu dàng nhưng sắc sảo. “Chị ấy chọn sự chân thật của bản thân, còn anh chọn trách nhiệm với công ty. Anh cần một người hiểu rõ trách nhiệm đó nặng nề đến mức nào.” Mai mỉm cười, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. “Tôi ở đây, và tôi hiểu anh.”
Ánh mắt ấy, lời nói ấy, sự đồng điệu về lý trí ấy, đã đả động mạnh mẽ đến Minh. Anh cảm thấy như Mai đang nhìn thấu qua lớp vỏ bọc CEO cứng nhắc của mình. Cô ấy không yêu anh vì anh giản dị như Hạnh, mà yêu anh vì anh vĩ đại và tham vọng.
Và rồi, điều không thể tránh khỏi đã xảy ra.
Một buổi chiều, Hạnh quay lại căn penthouse để lấy nốt số đồ dùng cá nhân và một vài bức tranh chưa kịp mang đi. Cô đã nhắn tin cho Minh, nhưng anh không trả lời. Cô tự mình mở khóa.
Căn phòng khách im lặng. Hạnh bước vào, và ngay lập tức, một mùi hương lạ xộc vào mũi cô: mùi nước hoa đắt tiền, không phải mùi sơn dầu quen thuộc của cô, cũng không phải mùi nước hoa nam tính của Minh.
Hạnh tiến vào phòng làm việc. Cánh cửa hé mở.
Minh và Mai đang đứng cạnh nhau, nhìn vào màn hình máy tính. Minh đang đặt tay lên lưng ghế của Mai, nghiêng người về phía cô để chỉ vào một điểm trên màn hình. Mọi thứ đều có vẻ chuyên nghiệp, nhưng trong không gian riêng tư của họ, sự gần gũi ấy trở nên đáng ngờ.
Và rồi, Hạnh thấy một chi tiết nhỏ nhưng chí mạng: một chiếc khăn lụa mỏng màu xanh nhạt vắt hờ trên lưng chiếc ghế sofa đơn. Chiếc khăn đó không phải của cô, bởi vì Hạnh chỉ dùng khăn len thô.
Minh quay đầu lại. Khuôn mặt anh tái nhợt khi thấy Hạnh đứng ở cửa. Mai cũng quay lại, nhưng cô ấy giữ được sự bình tĩnh gần như hoàn hảo. Cô mỉm cười nhẹ với Hạnh, một nụ cười xã giao, lịch sự, nhưng đầy sự sở hữu.
“Hạnh,” Minh gọi, giọng anh lắp bắp.
“Em xin lỗi, em không biết anh đang có khách,” Hạnh nói, giọng cô lạnh như băng. Cô không làm ầm ĩ. Cô chỉ nhìn thẳng vào Mai, rồi nhìn thẳng vào Minh.
Mai đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn lụa. “Xin chào, chị Hạnh. Tôi là Mai, đồng nghiệp của anh Minh. Chúng tôi đang làm việc gấp cho dự án sắp tới. Chắc chị Hạnh đến lấy đồ.”
“Vâng,” Hạnh đáp, vẫn giữ ánh mắt kiên định. Cô không cần một lời giải thích. Ánh mắt đồng điệu của Mai, mùi hương lạ, và sự bối rối của Minh đã nói lên tất cả.
Hạnh quay vào phòng ngủ, nơi cô đã từng chia sẻ những giấc mơ với Minh. Cô nhanh chóng lấy những thứ cần thiết, không để tâm đến những món đồ đắt tiền mà Minh đã mua cho cô.
Khi Hạnh trở ra, cô thấy Mai đã rời đi, để lại Minh đứng một mình trong phòng khách.
“Hạnh, không như em nghĩ đâu. Mai chỉ là đồng nghiệp,” Minh cố gắng giải thích, giọng anh đầy sự mệt mỏi.
“Em không nghĩ gì cả, Minh,” Hạnh nói, cô mỉm cười cay đắng. “Anh nói anh cần một người hiểu anh, và anh đã tìm được rồi. Mai rất phù hợp với anh. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, và quan trọng nhất, cô ấy không bao giờ đến muộn. Chúc mừng anh.”
Hạnh đặt chiếc vali xuống, và đưa cho Minh một chiếc chìa khóa. Đó là chiếc chìa khóa nhà của họ, chiếc chìa khóa của căn penthouse.
“Đây là chìa khóa. Em không cần nó nữa. Anh hãy giữ lại tất cả những gì anh đã mua. Anh có thể bắt đầu xây dựng tương lai hoàn hảo của anh ngay bây giờ.”
Minh nhìn chiếc chìa khóa trên tay. Anh không thể nói gì. Anh biết, anh đã mất Hạnh, không chỉ vì sự khác biệt, mà vì sự yếu đuối của chính mình. Anh đã tìm kiếm sự thấu hiểu từ Mai, và điều đó đã giết chết sự tôn trọng mà Hạnh dành cho anh.
Hạnh bước ra khỏi căn penthouse. Lần này, cô không quay đầu lại. Cô không còn cảm thấy buồn hay thất vọng. Cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã đi khỏi một mối quan hệ mà cô không còn được là chính mình. Cô đã từ bỏ một người đàn ông đã chọn sự hoàn hảo thay vì tình yêu.
Cánh cửa đóng lại. Trong căn nhà trống, Minh đứng một mình, chiếc chìa khóa lạnh lẽo trong tay. Anh đã có công ty định giá mười triệu đô, có chiếc Rolex đắt tiền, và giờ đây, anh có Mai. Nhưng anh đã đánh mất người vợ chưa cưới đã cùng anh đi qua những năm tháng khó khăn nhất. Đó là một cái giá quá đắt.